Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

“Bốp bốp…” Tiếng vỗ tay và tiếng giày da giẫm lên sàn nhà vang lên, một người thanh niên lắc lư rượu vang đi từ trong một phòng VIP ra.

Người thanh niên này khoảng 25, 26 tuổi, mặc tây trang màu trắng, bên ngoài khoác áo bành tô màu đen, trên sống mũi là chiếc kính trong suốt.

Gương mặt gầy yếu không nói tới anh tuấn, cũng không tính là xấu, nhưng dưới lông mày là đôi mắt màu lục như mắt sói trong đêm khuya, khiến người ta rất khó mà không để ý tới anh ta.

- Đây là tam thiếu Fuma Santaro người kế nhiệm kế tiếp của nhà Fuma sao?

Có người nhìn thấy người thanh niên này, vẻ mặt hơi đổi nói.

- Ngoại trừ người điên này còn có thể là ai?

Một lão giả ở bên cạnh nuốt nước bọt nói.

Khi nói chuyện, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng từ trán ông ta xuống.

- Vậy mà cậu ta cũng ở đây.

Sở dĩ nhà Fuma khiến không ít thế gia nghe mà sắc mặt thay đổi, ngoại trừ bọn họ không từ thủ đoạn, tâm ngoan thủ lạt với kẻ địch, không theo lẽ thường ra, còn không chút lưu tình với người một nhà.

Một thế hệ chính thống nhà Fuma có 18 đứa bé, nhưng hiện giờ chỉ còn 6 người, hai phần ba đứa bé đều tử vong ngoài ý muốn, hung thủ là 6 người còn lại này.

Để con nối dòng tàn sát lẫn nhau, chỉ để lại người cực mạnh, là thủ đoạn mà nhà Fuma bồi dưỡng đời sau.

Trong hai phần ba người bị giết này, có 8 người chết dưới thuật nguyền rủa của Fuma Santaro.

Ngoại trừ Fuma Santaro sở dĩ năm người còn lại không chết, là vì ba người trong đó trở thành nô lệ của anh ta, hoàn toàn nghe lệnh của Fuma Santaro.

Hai người khác là em gái cùng cha cùng mẹ của Fuma Santaro, nhưng lại bị Fuma Santaro dùng thuật nguyền rủa thành người không ra người, quỷ không ra quỷ, đã không có thực lực cạnh tranh vị trí gia chủ, lúc này mới không bị gi ết chết.

Bởi vì thuật nguyền rủa đáng sợ và tính cách tâm ngoan thủ lạt của Fuma Santaro, cho dù là một số gia chủ cũng phải kính nhi viễn chi với Fuma Santaro, có thể không giao tiếp với anh ta thì tuyệt đối không nói nửa chữ.

Lúc trước có tiền bối Karate chỉ nói câu hậu sinh khả úy với Fuma Santaro, đã bị Fuma Santaro dùng Phệ Tâm Chú khiến muốn sống không được, cuối cùng bò đến nhà Fuma xin lỗi, bị phế đi công phu mới từ bỏ.

Nhìn thấy Fuma Santaro, không ít người lùi về sau theo bản năng, sợ bị Fuma Santaro hạ nguyền rủa gì đó.

Fuma Santaro liếc mắt nhìn người vây xem trong nhà hàng, khóe miệng hơi nhếch lên hài lòng, nở nụ cười đầy tà khí, sau đó dời mắt nhìn Mạc Phàm.

- Mạc tiên sinh không hổ là đại sư danh trấn thế giới, đúng là mở rộng tầm mắt, tại hạ tự giới thiệu, tôi là Fuma Santaro tam thiếu nhà Fuma.

Một tay Fuma Santaro để trước ngực, hơi cúi người nói.

Mạc Phàm còn chưa mở miệng, một tay Tiểu Vũ cầm thìa, một tay đỡ bát tò mò hỏi:

- Anh, vì sao mắt anh ta lại là màu lục.

Mạc Phàm nhìn lướt qua Fuma Santaro, lấy giấy lau vết bẩn trên khóe miệng Tiểu Vũ.

- Mắt trời sinh, hẳn là Lang Đồng Tử.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

Lang Đồng Tử không liên quan đến huyết mạch, người tu luyện Trớ Chú Chi Thuật sinh đứa bé sẽ có tỷ lệ có Lang Đồng Tử.

Lang Đồng Tử có thể thi triển nguyền rủa thông qua mắt, còn có thể sử dụng nguyền rủa mà các thuật sĩ bình thường không dùng được.

- Chẳng trách em cảm thấy giống như con sói.

Tiểu Vũ bĩu môi nói.

- Nhãn lực của Mạc tiên sinh tốt thật, ngay cả Lang Đồng Tử cũng biết, vậy tôi không quanh co lòng vòng nữa, nói thật…

Fuma Santaro không để trong lòng, cười tà khí.

Anh ta còn chưa nói xong, đã bị Mạc Phàm cắt ngang.

- Vậy tấm bảng kia là anh viết hay anh bảo người khác viết?

Mạc Phàm không thèm nhìn Fuma Santaro nói.

- Tôi không thể viết được nguyền rủa đó, nhưng quả thật là tôi tìm người viết.

Fuma Santaro hơi nhếch miệng, cũng không e sợ nói.

- Vậy quỳ xuống nói chuyện.

Mạc Phàm lạnh lùng quát, để giấy trong tay lên bàn.

Mạc Phàm vừa nói xong, tươi cười trên mặt Fuma Santaro cứng đờ, trên người giống như bị một tòa đại sơn đè ép.

“Phịch” một tiếng, Fuma Santaro không có bất luận phản kháng gì, quỳ trên mặt đất, vết rạn như mạng nhện lan tràn từ đầu gối anh ta ra bốn phía.

Khuôn mặt Fuma Santaro đỏ bừng vì đau đớn, trong mắt xuất hiện sắc bén.

Fuma Santaro vừa quỳ, tâm tình những người xung quanh lập tức chìm vào đáy cốc.

- Lần này chuyện ầm ĩ lớn rồi.

Có người đầu đầy mồ hôi nói.

Bình thường không ai trêu chọc Fuma Santaro người điên này, anh ta đều hạ chú người khác chẳng biết tại sao, càng không nói đến Mạc Phàm bảo Fuma Santaro quỳ xuống nói chuyện.

Dựa theo phong cách của Fuma Santaro, cho dù Fuma Santaro đối phó Mạc Phàm, những người nhìn anh ta quỳ xuống cũng gặp tao ương theo rồi.

- Nhanh đi thôi!

Có người không do dự đi đến bên cạnh thang máy.

Bọn họ chưa đi được hai bước, tiếng Fuma Santaro gầm nhẹ truyền từ phía sau đến.

- Nhìn thấy bản thiếu quỳ xuống đã muốn đi, không muốn sống nữa à, người nào đi người đó chết!

Anh ta vừa nói xong, lục quang trong mắt đại phóng, gió lạnh quanh người anh ta tùy ý mà ra, thổi về phía xung quanh.

Thân thể những người muốn rời đi run lên, giống như bị sét đánh, lập tức dừng lại, mặt xám như tro tàn.

Có một số người hai chân mềm nhũn, quỳ xuống theo.

- Mạc Phàm, bây giờ cậu hài lòng chưa?

Hai tay Fuma Santaro nắm chặt, đôi mắt màu lục lạnh lùng nhìn chằm chằm Mạc Phàm, nghiến răng nói.

Ở Nhật quốc, gần như không ai không sợ Fuma Santaro anh ta, không chỉ người cùng thế hệ với anh ta, cho dù là một đám lão già gặp anh ta cũng như thấy quỷ, vậy mà tiểu tử này bảo anh ta quỳ xuống nói chuyện.

- Bây giờ anh có thể nói, dẫn tôi tới đây làm gì?

Mạc Phàm lạnh nhạt nói, từ đầu đến cuối chỉ là vì Tiểu Vũ mà liếc mắt nhìn Fuma Santaro một cái, vốn dĩ không để Fuma Santaro ở trong lòng.

Một người có được Lang Đồng Tử và chút thiên phú về phương diện Trớ Chú Chi Thuật mà thôi, không đáng là gì ở trong mắt hắn.

Ở Tu Chân giới, hắn từng gặp nhiều Trớ Chú Sư tài hoa hơn người, trong đó có một người còn nhận được đồng ý của Trớ Chú Chi Môn lão đồ cổ trăm triệu năm, không những tiến vào bên trong Trớ Chú Chi Môn, còn có thể sử dụng Trớ Chú Chi Môn bất cứ lúc nào, cho dù kém nhất cũng mạnh hơn Fuma Santaro nhiều.

Một vai phụ như Fuma Santaro dám ra tay với đám Tiểu Vũ, nếu không phải hắn muốn biết mục đích của Fuma Santaro, hắn đã giết tên này luôn rồi.

- Mục đích tôi dụ cậu tới rất đơn giản, muốn mời cậu nhanh cút khỏi Nhật quốc, càng nhanh càng tốt, nơi này không phải nơi cậu nên ở.

Fuma Santaro lạnh lùng nói.

- Nếu không thì sao?

Mạc Phàm nhướn mày, lập tức khôi phục lại như thường, hỏi.

- Nếu không cậu thử một lần thứ này, các người có thể đỡ nổi nguyền rủa trước, nhìn xem có thể ngăn cản nguyền rủa này không?

Fuma Santaro nói xong cười hung dữ, lấy một hạt châu bảy màu ra.

Trong đám người, một lão giả nhìn thấy hạt châu này, thì mắt mở to.

- Đây, đây là Phong Dã Thất Chú?
Advertisement
';
Advertisement