Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

- Sao lại thế này?

Rõ ràng người này nổ súng, nhưng không có tác dụng gì.

- Đây là tình huống gì vậy?

- Đây là, Cấm Ma Chi Thuật?

Ngao Thiên nhướn mày, lập tức nghĩ tới chuyện gì đó.

Cấm Ma Chi Thuật có chút tương tự với Ma Long Chi Thể của ông ta, đều có thể miễn dịch với phần lớn pháp thuật.

Nhưng khác biệt là Ma Long Chi Thể chỉ có thể miễn dịch công kích pháp thuật với ông ta.

Cấm Ma Chi Thuật thì cao hơn một bậc, có thể biến cả một vùng thành khu vực cấm ma, trong khu vực này không thể dùng vũ khí, cũng không thể sử dụng bất luận pháp thuật nào.

Nhưng không biết phạm vi Cấm Ma Chi Thuật của Mạc Phàm rộng đến mức nào.

Thành viên của 730 nổ súng cũng sửng sốt, vội vàng kiểm tra súng trong tay mình.

Không đợi anh ta kiểm tra ra xảy ra vấn đề gì, Mạc Phàm liếc mắt nhìn người kia một cái.

Người kia giống như đạn b ắn ra ngoài, trực tiếp phá nát cửa sổ, bay ra ngoài.

Người này mới bay không xa, hồng quang nở rộ trên người anh ta, cả người anh ta bùng nổ.

Mạc Phàm vươn tay nắm chặt người kia, người đàn ông cao kia trực tiếp biến thành nhỏ bằng nắm tay, được hắn ném ra ngoài.

- Các người còn muốn thử không?

Ở trước mặt hắn, muốn dùng những thứ tương tự pháp khí gì đó, phải hỏi xem hắn có đồng ý không.

Không chỉ nơi này, mọi người ở trong Skytree muốn sử dụng pháp thuật, người bên ngoài dùng pháp thuật cũng đừng mơ làm gì được Skytree.

Tươi cười trên mặt xăng pha nhớt còn lại cứng đờ, cuối cùng không cười nổi.

Chỗ dựa lớn nhất của bọn họ là dựa vào những người vô tội này, bây giờ mấy người đó vô ích, cuối cùng bọn họ không uy hiếp được Mạc Phàm rồi.

Anh ta không nhanh mồm nhanh miệng như trước nữa, miệng cử động vài lần, mà không nói nên lời.

- Nếu không thử, các người thích tự sát như vậy, vậy tôi tiễn các người một đoạn.

Mạc Phàm vung tay lên, người của tổ chức 730 ở xung quanh bay hết ra ngoài.

Bọn họ mới bay ra ngoài cửa sổ không xa, vũ khí trên người tự nổ tung, một đám người biến mất trong ngọn lửa.

Làm xong những chuyện này, Mạc Phàm đi đến bên cạnh tấm bảng kia, nhìn thoáng qua chữ trên đó.

- Người họ Mạc và họ Bạch không được đi vào, cũng không thể rời đi?

Ánh mắt xăng pha nhớt kia âm tình bất định, mồ hôi to như hạt đậu không ngừng chảy từ trán xuống, nói đúng hay không phải đều không được, anh ta do dự một lát, cuối cùng không nói gì.

- Chúng ta không thể tiến vào thì cần mấy nhà hàng này làm gì, xem ở đây có bao nhiêu tấm bảng, thì đập bấy nhiêu xuống cho tôi.

Mạc Phàm nói với Ngao Thiên ở phía sau.

- Mạc tiên sinh, tôi đã xem qua rồi, ngoại trừ nhà hàng tên Lưu Niên kia, những cửa hàng khác đều treo tấm bảng này.

Ngao Thiên cung kính nói.

- Lưu Niên?

Mạc Phàm nhìn thoáng qua nhà hàng quen thuộc.

- Vậy thì ngoại trừ Lưu Niên, đều đập nát hết cả đi.

- Dạ, Mạc tiên sinh.

Ngao Thiên và Tengu mỗi người lựa chọn một bên, tiến vào từng nhà hàng.

Hai người vừa tiến vào nhà hàng, âm thanh rầm rầm lập tức vang lên.

Trong nhà hàng, những khách hàng đang dùng đồ ăn hoảng sợ chạy ra ngoài.

- Có chuyện gì thế, kẻ nào lớn mật như vậy, dám quấy rối ở đây?

Những nhân viên phục vụ và quản lý đại sảnh nhìn đám Mạc Phàm cách đó không xa, không một ai dám trả lời.

Chỉ trong phút chốc, toàn bộ nhà hàng ở tầng này trong Skytree đều biến thành phế tích, bị Ngao Thiên và Tengu hủy không còn một mảnh.

- Đi thôi, chúng ta đến nhà hàng kia ăn cơm, tuy đồ ăn ở nhà hàng đó rẻ, nhưng vẫn ăn rất ngon.

Mạc Phàm nói với đám Tiểu Tuyết.

Hắn đến Nhật quốc với Tiểu Tuyết, An Hiểu Hiên thì ăn ở nhà hàng này, đồ ăn ở đây không đắt, nhưng tay nghề của ông chủ rất tốt.

- Anh, vậy nguyền rủa làm sao bây giờ?

Tiểu Vũ chỉ bốn chữ màu đỏ trên tấm bảng.

Vừa nhắc tới nguyền rủa, lúc này sắc mặt xăng pha nhớt kia mới khôi phục chút.

- Mạc tiên sinh ra tay, đúng là khiến tiểu nhân mở mang tầm mắt, nhưng tôi thấy Mạc tiên sinh vẫn nên ở yên đây thì hơn, tam thiếu gia chúng tôi sẽ tới nhanh thôi, nếu Mạc tiên sinh và người nhà bạn bè cậu xảy ra chuyện gì, chuyện này không hay rồi.

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười khẽ, vốn dĩ không để những thứ này vào mắt.

- Anh có cái tên, tên là y tiên bất tử, nếu thứ này có thể khiến mọi người huyết quang tai ương, vậy chẳng phải cái tên này của anh chỉ là hư danh sao?

Mạc Phàm cười nói.

Nguyền rủa này người bình thường không thể làm được, nhưng ở trong mắt hắn không đáng kể chút nào.

Cho dù không dùng Trớ Chú Chi Môn, hắn thi triển giải trừ nguyền rủa này cũng đơn giản như uống nước lạnh.

- Lợi hại như vậy ạ?

Trước mắt Tiểu Vũ sáng lên, tò mò nói.

- Còn lợi hại hơn em nghĩ nhiều.

Mạc Phàm cười nhạt nói.

- Em là em gái ruột của anh, vì sao không lợi hại như anh vậy?

Tiểu Vũ nghi ngờ nói.

- Em cũng rất lợi hại, chỉ là em không biết thôi.

Mạc Phàm véo khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Vũ, cười sủng nịnh nói.

- Lợi hại chỗ nào, sao em không biết?

Vẻ mặt Tiểu Vũ mờ mịt, cảm thấy khó hiểu nói.

- Em đến nhà hàng đã định trước tiên, không cần phải làm gì, xem nguyền rủa này có thể làm gì được em?

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Đôi mắt to ngập nước của Tiểu Vũ nhìn thoáng qua huyết quang tai ương trên tấm bảng, lại nhìn Mạc Phàm, gật đầu đi về phía nhà hàng Lưu Niên.

Cô vừa rời khỏi tấm bảng kia ba thước, một phù văn màu đỏ mắt thường khó nhìn thấy được bay từ trên tấm bảng ra, bay về phía Tiểu Vũ.

- Mạc tiên sinh?

Ngao Thiên nhíu mày, giơ tay muốn ngăn cản.

Chỉ thấy phù văn này còn chưa tới người Tiểu Vũ, ngọn lửa màu đỏ dấy lên trên người cô, thiêu phù văn thành tro tàn.

Ừ ố ắ ắ“Ừng ực!” Nhìn phù văn bị đốt, trong chớp mắt sắc mặt xăng pha nhớt kia khó coi.

Nguyền rủa nhà Fuma bọn họ là nổi tiếng nhất Nhật quốc, gần như mọi người nghe thấy là thay đổi sắc mặt.

Thậm chí mấy nguyền rủa nhà Fuma bọn họ, cho dù là Abe Seimei cũng bó tay chịu trói.

Tuy huyết quang tai ương này không phải là nguyền rủa có vẻ lợi hại kia, nhưng lại được một cô bé hóa giải dễ dàng như vậy.

- Chuyện này…

- Làm sao vậy anh, hình như vừa rồi có thứ gì đó?

Tiểu Vũ như cảm ứng được liếc mắt nhìn về sau, hỏi.

- Không có gì, quả thật em rất lợi hại, đi đặt bàn đi.

Mạc Phàm cười nói.

Tiểu Vũ và hắn đều có huyết mạch Hồng Liên, nếu không đến được nguyền rủa cấp bậc như Ngũ Quỷ Phệ Thần Chú hắn trúng, hay thừa dịp bị hao tổn mà vào, những nguyền rủa này đều bị Huyết Mạch Chi Lực của bọn họ hủy diệt, chẳng qua Tiểu Vũ không biết những chuyện này mà thôi.

- Chúng ta cũng qua đi.

Mạc Phàm nói với đám Tiểu Tuyết.

- Thật sự sẽ không sao à?

Tiểu Tuyết do dự một lát, vẫn hỏi.

Tiểu Vũ nhỏ tuổi một chút, nhưng là Tiên Thiên Tông Sư, mấy cô gái Bạch gia sau lưng cô còn là người bình thường, chắc chắn không thể chịu được nguyền rủa này.

- Có anh ở đây, ai cũng không sao.

Mạc Phàm cười nói chắc chắn.

Tiểu Tuyết đáp, một đám người tiến vào nhà hàng “Lưu Niên”.

Bọn họ vừa tiến vào Lưu Niên, trà và điểm tâm vừa bưng lên.

Mạc Phàm bưng chén trà ở phía trước lên, để ở bên môi uống một ngụm, cười lạnh lùng.

- Đợi ở đây lâu như vậy, còn không ra?

Hắn mới mở miệng, đám Tiểu Vũ, Tiểu Tuyết hơi sửng sốt.
Advertisement
';
Advertisement