Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

Chỉ trong phút chốc, đám người quay về mui thuyền lần nữa.

Lúc này du thuyền đã rời khỏi cảng biển Đông, ở một Hải Vực không người.

Trên mặt biển, nước biển tạo ra sóng nước cao sáu bảy thước, vuốt lên thân thuyền.

Liếc mắt một cái nhìn lại, trong mắt không phải biển thì là trời, không nhìn thấy bờ cũng không nhìn thấy đầu, càng không biết nước biển sâu bao nhiêu, khiến người ta có cảm giác vô cùng nhỏ bé.

Ngao Sương nhìn biển rộng, đôi môi hơi nhếch lên, nở nụ cười mỉa.

- Nhân loại, bây giờ cậu hối hận còn kịp, cùng lắm là mất hết mặt mũi, nếu cậu thua, sẽ làm người hầu của bản công chúa đó.

- Đợi cô thắng rồi vui vẻ cũng không muộn.

Mạc Phàm không để ở trong lòng, nói.

Dáng người Ngao Sương nhìn đã rất trưởng thành, số tuổi thật cũng hơn một ngàn tuổi, nhưng người trăm năm rồng một tuổi, Ngao Sương hiện giờ tương đương với tiểu nha đầu nhân loại vừa trưởng thành mà thôi.

So với một tiểu nha đầu bản tính còn chưa hư hỏng, không cần thiết phải tích cực, giống như người lớn không cần phải đấu với một đứa con nít.

- Vậy cậu nhìn kỹ đi, nhân loại, nếu không có khả năng cậu không thấy bóng dáng của bản công chúa đâu.

Ngao Sương cười khinh thường nói.

Cánh tay trắng nõn của cô vươn ra, bạch quang chớp lóe một lát, một dải lụa trắng xuất hiện trong tay cô.

- Đi!

Ngao Sương quát khẽ một tiếng, lụa trắng giống như còn sống, xoáy trong không trung, bay vào trong không trung.

Mỗi lần xoáy một vòng, lụa trắng sẽ thay đổi một chút.

Chỉ chưa tới một phút, lụa trắng chỉ hơn một thước biến thành dài trăm thước, bay về phía nước biển, vòng nước biển vào bên trong.

Lụa trắng vừa biến mất vào trong nước biển, trong phạm vi lụa trắng, nước biển bốn bề sóng dậy lập tức yên bình lại như mặt hồ.

Hai tay Ngao Sương tạo thành chữ thập, môi khẽ mở.

- Khai!

Chỉ thấy trong nước biển yên bình, chín vòng xoáy cỡ lu nước cùng xuất hiện trên mặt biển, sâu không thấy đáy.

- Nhất niệm khai cửu nhãn, không tệ.

Mạc Phàm liếc mắt nhìn chín vòng xoáy, thản nhiên nói.

Những vòng xoáy này là Hải Nhãn, thông qua Hải Nhãn có thể nhanh chóng tới một nơi khác.

Long Tộc bình thường có thể mở một Hải Nhãn đã không tệ, Ngao Sương mở được chín Hải Nhãn, quả thật thiên phú rất tốt.

Lông mày Ngao Sương nhíu lại, lập tức giãn ra.

Mạc Phàm có được thanh danh hiện giờ, nhận ra Hải Nhãn cũng không có gì kỳ lạ.

- Nhân loại, đây chỉ là bắt đầu, đoán một Hải Nhãn bản công chúa sẽ tiến vào trước đi.

Ngao Sương cười đắc ý nói.

Chín Hải Nhãn này sẽ thông tới chín nơi khác nhau, nhưng cô chỉ tiến vào một nơi trong đó.

Cho nên Mạc Phàm muốn tìm được cô nhất định phải nói Hải Nhãn cô tiến vào trước.

Nói xong, cô không nói gì thêm với Mạc Phàm nữa.

Tay ngọc giơ về phía mặt biển, lụa trắng rẽ sóng mà đi, quay về tay cô.

Mất đi lụa trắng bảo vệ, sóng biển mãnh liệt đánh về phía chín Hải Nhãn, chôn Hải Nhãn vào bên trong, hoàn toàn không nhìn ra được sự tồn tại của Hải Nhãn.

- Vậy bản công chúa đi trước một bước, bản công chúa sẽ liên hệ với cậu qua long châu kia.

Ngao Sương cười nói, vươn người nhảy vào trong nước biển, trong chớp mắt liền biến mất không thấy.

Mạc Phàm cười khẽ, không thèm nhìn Ngao Sương, trái lại quay về khoang thuyền, thưởng thức long cung loại nhỏ trên du thuyền với đám Tiểu Vũ.

Ngao Thiên đi theo sau, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, vẻ mặt mờ mịt.

Ngao Sương đã thông qua Hải Nhãn rời đi, Mạc Phàm không phóng thần thức theo dõi, cũng không cần pháp thuật khóa chặt mục tiêu, lại ở đây chơi với mấy đứa bé, muốn từ bỏ chuyện này sao?

- Mạc tiên sinh, hay là tôi triệu hồi tiểu nữ về nhé?

Ngao Thiên thăm dò hỏi.

Nếu Mạc Phàm thật sự không tìm được Ngao Sương, bọn họ có mặt mũi, nhưng cũng đắc tội Mạc Phàm.

Mạc Phàm làm như không nghe thấy, không để ý đến Ngao Thiên.

Lúc này trong biển rộng mênh mông, trên một đảo nhỏ được sương mù vây quanh.

ố ể ổ ểChín Ngao Sương giống nhau như đúc đứng ở chỗ chín Hải Nhãn, gió biển thổi mái tóc bọn họ bay bay, cả người tự thành cảnh biển tuyệt mỹ.

Cô lấy một viên long châu khác từ ngực ra, một pháp ấn được đánh vào trong, giọng nói như chuông bạc lập tức vang lên trong long châu ở chỗ Mạc Phàm.

- Nhân loại, lần này có chín bản công chúa, có phải cảm thấy chơi rất vui không?

Chín người khí tức giống nhau ở chín nơi khác nhau, Mạc Phàm muốn tìm cô thông qua khí tức là không có khả năng.

Vừa rồi là chín Hải Nhãn khác nhau, hiện giờ có chín cô giống nhau, vậy có 81 khả năng, xem Mạc Phàm tìm thế nào.

- Anh, anh đang chơi trốn tìm với chị gái kia sao?

Tiểu Vũ nghe thấy giọng Ngao Sương, ngẩng đầu tò mò hỏi.

- Xem như là vậy.

Mạc Phàm véo má Tiểu Vũ, cười nhạt nói.

Tìm rất khó mới tên là trốn tìm, hắn và Ngao Sương chỉ có thể là chơi ẩn nấp trong lòng bàn tay.

- Vậy anh có thể tìm được chị gái kia không?

- Con mèo mướp nhỏ nhà chúng ta thường xuyên chơi trò mất tích, có khi nào anh không tìm được không?

Mạc Phàm cười khẽ nói.

- Đúng vậy…

Tiểu Vũ gãi gò má như đồ sứ, cái hiểu cái không gật đầu.

Trên hải đảo, Ngao Sương nghe thấy cuộc nói chuyện giữa Mạc Phàm và Tiểu Vũ, lông mày nhíu lại.

Cô đánh cược với Mạc Phàm, Mạc Phàm lại cho rằng cô là con mèo mướp nhỏ.

- Nhân loại, đợi bản công chúa thắng cậu, bản công chúa sẽ cho cậu giả làm con chuột.

Nói xong cô nhảy vào trong Hải Nhãn, biến mất không thấy.

Khi xuất hiện lần nữa, Ngao Sương đã đến trong hang động vô cùng rộng ở dưới đáy biển.

Cái động này ở ven Hải Vực U Châu, ở đáy biển cách 3000 mét, bên trong có thể chứa 10 vạn người.

Với linh lực của cô, phải qua ba lần Hải Nhãn mới đến được đây.

Cho dù Mạc Phàm xác định được vị trí của cô, cũng đừng nghĩ đến chuyện đi xa được vậy.

Cô không có lơ là, đầu ngón tay sáng lên, một hạt châu màu trắng ngà cỡ quả đấm xuất hiện trong tay cô.

Nhìn thấy hạt châu này, cô hơi nhếch miệng cười.

Hạt châu này tên là Thần Châu, nội đan của Thần Long hơn một ngàn năm, có thể diễn hóa ra một Huyễn Trận cường đại.

Huyễn Trận này không chỉ ngăn cách được khí tức, cũng có thể mê hoặc cảm ứng của tu sĩ.

Cô từng dùng hạt châu này chơi trốn tìm với phụ vương cô, phụ vương cô mất nửa tiếng mới phá được Huyễn Trận.

Mạc Phàm lợi hại hơn phụ vương cô một chút, nhưng ngăn Mạc Phàm một phút là đủ rồi.

Chỉ cần Mạc Phàm không mở được Huyễn Trận này trong vòng một phút, cho dù Mạc Phàm có thể tìm được đến đây trong chớp mắt, người thắng cuối cùng vẫn là cô.

Cô cười khẽ, ném thần châu vào trong không trung, ngón tay thon dài nhanh chóng vũ động.

Một đám pháp bay từ ngón tay cô ra, biến mất vào trong thần châu.

Pháp ấn vừa tiến vào thần châu, bạch quang lập tức tỏa ra từ thần châu.

Một tòa cung điện hoa lệ lấy Ngao Sương làm trung tâm, từ bạch quang giãn ra.

Chỉ trong phút chốc, trong động vô cùng rộng rãi biến thành mê cung vô cùng vĩ đại, hùng vĩ, khí phái.

Trong một góc mê cung, Ngao Sương ngồi ngay ngắn trong đó, trong mắt chớp lóe lưu quang, giống như nhìn thấy cảnh đường đường là Mạc đại sư Đông Hải lại bị cô sai bảo

Một màn này, chỉ hơi nghĩ thôi cô đã vô cùng hưng phấn.

Huyễn Trận vừa thành, cô lấy long châu có thể trò chuyện với Mạc Phàm ra.

- Mạc đại sư, đã được 3 phút rồi, bản công chúa đã trốn xong, cậu muốn chịu thua không?

Ngao Sương cười mỉa hỏi.

Tuy cô đã đổi xưng hô với Mạc Phàm từ nhân loại thành Mạc đại sư, nhưng trong đó không có một chút tôn trọng, chỉ có đùa cợt.
Advertisement
';
Advertisement