Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

- Mạc Phàm, cậu muốn thế nào, cậu đừng quên đây là trên biển, địa bàn của Hải Tộc chúng tôi.

Ngao Sương nhíu mày, vẻ mặt lạnh như băng, lạnh lùng nói.

- Bọn họ thân là Hải Tộc, trời sinh đã có lực lượng khống chế nước biển, ở trong biển thực lực của bọn họ không chỉ gấp đôi trên đất.

Nếu Mạc Phàm muốn truy cứu trách nhiệm của cô, vậy lấy bản lĩnh thuyết phục trước rồi nói.

- Sương Nhi, im miệng.

Ngao Thiên vội vàng nói.

- Cô cảm thấy ở trên biển, tôi không có biện pháp bắt các người sao?

Mạc Phàm cười nhạt hỏi.

Mạc Phàm mới mở miệng, sắc mặt Ngao Thiên lập tức khó coi.

Ông ta vốn định nhận là mình làm, xem Mạc Phàm xử lý thế nào, bị Ngao Sương quấy rối như vậy, chuyện này hoàn toàn xong rồi.

Ở trên biển Hải Tộc bọn họ có ưu thế, hô phong hoán vũ, gần như không gì không làm được.

Nếu ở trên biển, Diêu Nghiễm Hiếu phong ấn ông ta năm đó cũng không phải đối thủ của ông ta.

Nhưng chống lại Mạc Phàm, ông ta thật sự không nắm chắc chuyện này.

Mạc Phàm không dùng Tam Thư và Tam Thánh Bút, chỉ dùng lực lượng thân thể đã đánh ông ta không có lực đánh trả.

Cho dù ở trên biển, cùng lắm là ông ta trốn nhanh hơn chút, tuyệt đối sẽ không đối chiến với Mạc Phàm.

- Nói giống như cậu có biện pháp vậy, nếu cậu có biện pháp bắt được bản công chúa từ trong biển, bản công chúa sẽ mặc cậu xử lý, thế nào, nếu không được thì giải quyết chuyện này giúp bản công chúa, đừng lảm nhảm nhiều như thế.

Ngao Sương lạnh lùng nhìn chằm chằm Mạc Phàm, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.

- Tùy tôi xử trí là thế nào, cho dù làm linh sủng cũng không sao đúng không?

Mạc Phàm liếc mắt nhìn Ngao Sương một cái nói.

- Linh sủng?

Ngao Sương hơi nhíu mày, lộ ra chút do dự.

Linh sủng như chó mèo của người bình thường, không khác gì sủng vật mấy, chẳng qua sủng vật có linh tính mới được gọi là linh sủng.

Một khi thành linh sủng, trừ phi chủ nhân giải trừ khế ước, nếu không linh sủng phải nghe lệnh của chủ nhân.

Cho dù Mạc Phàm bảo cô c ởi sạch quần áo trước mặt mọi người, bảo cô thị tẩm, cô nhất định phải nghe theo, thậm chí Mạc Phàm bảo cô ngủ với người khác, cô cũng không thể phản kháng.

Nhưng cô đường đường là công chúa Hải Tộc U Châu, địa vị cao cỡ nào, sao có thể làm linh sủng của nhân loại?

- Sương nhi, đừng náo loạn nữa, chuyện này để phụ vương xử lý.

Ngao Thiên nhíu mày nói.

Linh sủng không phải là đùa giỡn, một khi trở thành linh sủng đời này đừng nghĩ đến tự do.

Trừ phi là một số đại năng ở Thiên Ngoại Thiên, nếu không Long Tộc bọn họ ít khi tự nguyện thành linh sủng của nhân loại.

Dù sao trở thành linh sủng của đại năng, tiền đồ sau này khó mà đo được, trở thành linh sủng của người khác, rất có khả năng chết trước những người này.

Tuy Mạc Phàm rất mạnh, nhưng có rất nhiều kẻ địch, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.

- Thất muội, chúng ta đi thôi?

Ngao Liệt kéo Ngao Sương nói.

- Em không đi, linh sủng thì linh sủng, nhưng nếu cậu thua, cậu không chỉ phải tự mình giải quyết chuyện này, còn thành người hầu của bản công chúa, bản công chúa bảo cậu làm gì, cậu phải làm chuyện đó, cậu có dám đánh cược không?

Ngao Sương quật cường nói.

ắ ắ ấ ể ểChắc chắn cô không đấu lại được Mạc Phàm, nhưng tìm được cô trong biển lớn mênh mông, còn khó hơn mò kim đáy biển, cô không tin mình sẽ thua Mạc Phàm.

Ngoài ra chuyện này do cô mà ra, thì do cô tới giải quyết.

- Làm càn, các người còn không nhanh dẫn thất công chúa đi!

Ngao Thiên vừa nghe lập tức tức giận, khi nói chuyện liên tục nhìn Mạc Phàm, sợ Mạc Phàm ra tay.

Bảo Mạc Phàm trở thành người hầu của nha đầu này, vậy mà nha đầu này dám mở mieejngg.

Nếu tính cách Mạc Phàm rất tệ, nha đầu kia đã thành con rồng chết rồi.

Những người phía sau ông ta vội vàng kéo Ngao Sương, hiện giờ Mạc Phàm không ra tay, nhưng để Ngao Sương ở trong này lát nữa, chắc chắn Ngao Sương sẽ khiến Mạc Phàm tức giận.

- Mạc tiên sinh, tiểu nữ nói đùa thôi, cậu đừng coi là thật.

Ngao Thiên hòa nhã nói.

- Ông chắc chắn là nói đùa?

Mạc Phàm cười hỏi.

Tươi cười trên mặt Ngao Thiên lập tức cứng đờ, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Ngao Thiên đang tràn đầy oán hận, tuy không nói gì thêm, nhưng ý đã vô cùng rõ ràng rồi.

Ngao Sương nhìn vẻ mặt Ngao Thiên âm trầm như nước đen, chớp mắt, lấy một hạt châu cỡ quả hạch đào từ ngực cao vút ra.

- Cho tới bây giờ bản công chúa không vui đùa, nếu cậu sợ không dám đánh cược, bản công chúa có thể cho cậu một số thứ, ví dụ như đưa cậu một viên long châu, không những tránh để cậu chết đuối trong nước, gặp nguy hiểm cũng có thể cầu cứu bản công chúa, để bản công chúa đi cứu cậu.

- …

Thiếu chút nữa Ngao Thiên thổ huyết, ông ta bảo Ngao Sương đang nói đùa, nha đầu này lại thêm dầu vào lửa, cho Mạc Phàm một viên minh châu, ông ta bị nghẹn chết rồi.

Nếu Mạc Phàm cần Ngao Sương cứu trong biển, vậy biển không còn là biển, Mạc Phàm cũng không phải là Mạc Phàm.

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, đánh giá Ngao Sương điêu ngoa với vẻ đầy hứng thú.

Không thể không nói, Ngao Sương này không chỉ có dáng vẻ khuynh quốc khuynh thành, còn vô cùng có cá tính.

- Vậy bắt đầu đi, cho cô ba phút, hẳn là đủ cho cô mở Hải Nhãn rời đi, sau đó sau một phút tôi không tìm được cô, thì tính tôi thua, tôi thua thì mặc cô xử lý thế nào.

Mạc Phàm không khách sáo, nhận lấy long châu cười nhạt nói.

Tìm một con rồng trong biển rộng mà thôi, làm khó được những người khác, có thể làm khó được hắn sao?

- Cái gì?

Ngao Sương nhướn mày, có chút không tin vào lỗ tai mình.

Mạc Phàm cho cô ba phút mở Hải Nhãn, sau đó tìm cô trongg một phút, sao có chuyện này được?

Cô mở Hải Nhãn một phút là đủ, nói cách khác trong 3 phút cô có thể đến ba nơi có Hải Nhãn, ba Hải Nhãn đến chân trời góc biển là đủ.

Mạc Phàm chỉ là một nhân loại, một phút không đủ để vẽ trận pháp, không có trận pháp giúp đỡ tốc độ của hắn không bằng chiếc ca nô, cho dù tốc độ của Mạc Phàm nhanh hơn ca nô, nhưng có thể tìm cô trong một phút đồng hồ sao?

Trừ phi Mạc Phàm có thể thuấn di, nhưng tiên nhân Nguyên Anh kỳ mới làm được chuyện này, Mạc Phàm còn kém xa.

- Nhân loại, có phải cậu bị sốt không?

Ngao Sương hơi nhếch miệng, cười mỉa nói.

Ngay cả Ngao Thiên cũng sửng sốt, 3 phút không chỉ đến nơi mà Mạc Phàm không đến được, còn có thể bố trí nhiều chướng ngại ngăn cản và mê hoặc Mạc Phàm.

Nếu thật sự là như vậy, phần thắng của Ngao Sương rất cao.

Ngao Sương là người ít tuổi nhất trong đám long nữ, nhưng có thiên phú cao nhất, mới hơn một ngàn tuổi đã có thực lực Tiên Thiên đỉnh phong, còn là Sinh Linh Lung Thể, thân thể hòa lực với biển rộng còn cao hơn ông ta, cô vừa vào biển sẽ tự động được biển rộng che chở.

- Mạc tiên sinh, như vậy không tốt lắm đâu, chuyện này không công bằng với Mạc tiên sinh.

Ngao Thiên hơi chột dạ nói.

Tuy ông ta không ngừng răn dạy Ngao Sương, nhưng nếu có thể làm như vậy là tốt nhất.

Sao Mạc Phàm không nhìn ra được tâm tư của Ngao Thiên, cũng không so đo với ông ta.

- Đợi con gái ông chạy được hãy nói.

Nghe thấy lời Mạc Phàm nói, trong lòng Ngao Sương vui vẻ.

Rõ ràng là cô không nghe nhầm, quả thật Mạc Phàm cho cô ba phút chạy trốn, một phút để bắt cô, như vậy cô còn lý do để thua sao?

- Nhân loại, yên tâm đi, nể mặt cậu có lá gan lớn như vậy, nếu cậu thua, bản công chúa sẽ không làm cậu quá mất mặt, ở bên ngoài cậu vẫn là Mạc tiên sinh Mạc đại sư của cậu, không ai biết cậu là người hầu của bản công chúa.

Ngao Sương cười nói.

- Bây giờ cô có thể bắt đầu.

Mạc Phàm cười khinh thường nói.
Advertisement
';
Advertisement