Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

Ông ta vốn định tới Giang Nam thu thập Mạc Phàm trước, nhưng còn chuyện 10 năm trước để lại chưa xử lý, nên không lập tức đi giết Mạc Phàm.

Nếu Mạc Phàm dám lấy phân thân của ông ta, so với đi Giang Nam xử lý Mạc Phàm, chuyện này có cũng được mà không có cũng không sao.

- Có cần hạ chiến thư với tên tiểu tử Mạc Phàm kia trước không ạ?

Đệ tử kia cung kính hỏi.

Vạn Thiên Tuyệt cười nhạt, bộ dạng như đã sớm chuẩn bị.

- Đã sớm chuẩn bị chiến thư cho tên tiểu tử kia rồi, chỉ đợi cậu ta quay về, thì đưa cho cậu ta, nếu cậu ta quay về trước, vậy thì đưa cho cậu ta trước.

Ông ta muốn khiêu chiến một người, sao chưa chuẩn bị xong chiến thư.

Không chỉ có Mạc Phàm, ông ta đã chuẩn bị xong chiến thư với Lâm Thiên Nam, nhất định sẽ khiến bọn họ khiếp sợ…

- Sư phụ cao minh.

Bốn đệ tử kia vội vàng nói.

- Các con đi xử lý hải long này, sư phụ đợi ở Long Đảo Giang Nam.

Vạn Thiên Tuyệt thản nhiên nói.

Bốn người nhướn mày, lộ ra một chút bất ngờ.

- Sư phụ không định đến tháp Đông Phương trong nội thành Giang Nam khiêu chiến Mạc Phàm sao?

Long Đảo là một hòn đảo thuộc tỉnh Giang Nam, ở bến cảng vào Trường Giang và Đông Hải.

Bởi vì trên đảo có nhiều độc xà, số lượng nhiều nên ngay cả chim biển cũng không dám đến gần hòn đảo này.

Nghe nói trên hòn đảo này từng có cự xà hóa rồng, do đó tên là Long Đảo.

Bọn họ cho rằng Vạn Thiên Tuyệt sẽ đến tháp Đông Phương kiến trúc đặc biệt ở Giang nam chiến với Mạc Phàm, ở Tử Cấm Thành thủ đô khiêu chiến Lâm Thiên Nam, không ngờ Vạn Thiên Tuyệt lại chọn Long Đảo một nơi hơi hẻo lánh.

- Mạc Phàm chỉ là con rắn nhỏ, còn chưa xứng để sư phụ khiêu chiến cậu ta ở tháp Đông Phương, khiêu chiến cậu ta, nơi nhỏ như Long Đảo đủ rồi.

Vạn Thiên Tuyệt hơi nhếch miệng, khinh thường nói.

Muốn chiến với ông ta ở tháp Đông Phương, phải có tư cách này mới được.

Chỉ có Lâm Thiên Nam mới có tư cách này, Mạc Phàm hiện giờ còn chưa đủ.

- Sư tôn anh minh, chúng con lập tức đi xử lý hải long này.

Trong mắt bốn đệ tử chớp lóe vui mừng, vội vàng nói.

- Đi đi!

Vạn Thiên Tuyệt vẫy vẫy tay nói.

Bốn người nâng thi thể to lớn của hải long kia, đi về phía bờ biển.

Vạn Thiên Tuyệt cười nhạt, nhắm hai mắt lại.



Lúc này, trên quốc lộ cách trang viên Mạc gia không xa.

Đám Mạc Phàm tìm một chiếc Mobile Home ở Bạch gia, đang lái về trang viên Mạc gia.

- Tiểu Phàm, sao anh lại gặp được cô?

Tiểu Tuyết tò mò hỏi.

Mạc Phàm nói quá trình với đám Tiểu Tuyết, ái muội giữa hắn và Bạch Vô Song được hắn lược bỏ.

- Mạc Phàm, anh vừa đến đại học Đông Hải đã bắt đầu theo đuổi Tiểu Tuyết nhà chúng tôi, có phải có liên quan đến cô Vô Song không?

An Hiểu Hiên nhíu mày, vẻ mặt nghi ngờ nói.

Từ lần gặp đầu tiên Mạc Phàm giống như rất quen thuộc với Tiểu Tuyết, lúc ấy cô cảm thấy trong chuyện này có quỷ.

Hiện giờ rất có khả năng là vì cô Vô Song.

An Hiểu Hiên nói xong, Bạch Tiểu Tuyết, Bạch Tiểu Hàn và Bạch Tiểu Manh đều nhìn Mạc Phàm.

- Đợi cô gặp cô Vô Song, hỏi một câu thì biết.

Mạc Phàm cười nhạt, không trả lời.

Chuyện hắn trọng sinh là thiên cơ, chính hắn còn không rõ lắm, nên chưa thể nói cho đám Tiểu Tuyết, nếu không sẽ dẫn tới đại họa, không nên nói cho bọn họ biết tốt hơn.

- Tiểu Tuyết, cậu xem gia hỏa này đi, sắp thành chồng cậu rồi, còn che che giấu giấu nhiều bí mật như vậy, Tiểu Tuyết cậu cần phải suy nghĩ kỹ.

An Hiểu Hiên bĩu môi, hơi tức giận nói.

Cô ghét nhất điểm này của Mạc Phàm, cả ngày đều ra vẻ thần bí, vừa nói đến trọng điểm là dừng, cô ghét nhất là bị người ta dụ.

Cảm giác này giống như bốp bốp bốp đến điểm cao nhất, bỗng nhiên kết thúc.

- Ha ha, lúc có thể nói cho mình biết, chắc chắn anh ấy sẽ nói cho mình.

Tiểu Tuyết cũng không tức giận, liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, cười quyến rũ nói.

Tất nhiên cô nhìn ra Mạc Phàm có rất nhiều bí mật, nhưng nếu một người đàn ông vì cô có thể không sợ tất cả, cho dù có bí mật cũng có nguyên nhân.

Đến lúc nên biết, tất nhiên sẽ biết.

Nghe thấy lời Tiểu Tuyết nói, An Hiểu Hiên càng bĩu môi cao hơn.

- Tiểu Tuyết, chúng ta còn là bạn thân nữa không, cậu còn chưa gả ra ngoài, khuỷu tay đã bắt đầu rẽ ra ngoài rồi.

- Hiên Hiên, Tiểu Tuyết còn chưa gả ra ngoài cô đã ăn dấm với Tiểu Phàm ca, hay là cô gả luôn cho Tiểu Phàm ca đi.

Bạch Tiểu Manh dùng giọng nói đáng yêu, trêu ghẹo nói.

- Tiểu Manh cô giỏi lắm, cô cũng nói chuyện giúp người này, còn mở miệng nói Tiểu Phàm ca, hay là hai ta cùng gả cho gia hỏa kia luôn?

An Hiểu Hiên nổi trận lôi đình nói.

Tiểu Tuyết không đứng về phía cô còn chưa tính, nha đầu ngốc Bạch Tiểu Manh cũng nói giúp, cô thấy bọn họ bị trúng Huyễn Thuật của Mạc Phàm rồi.

- Tiểu Phàm ca và Tiểu Tuyết là một đôi trời đất tạo nên, tôi không ghen như cô, tôi còn lâu mới lấy chồng.

Bạch Tiểu Manh dựa vào đạo lý bảo vệ quyền lợi của mình.

- Tiểu Manh, vài ngày không thu thập cô, cô cá tính hơn hẳn, xem tôi thu thập cô thế nào.

An Hiểu Hiên nói xong vươn hai móng heo đến bên hông Bạch Tiểu Manh.

- Tiểu Hàn tỷ, nhanh cứu em, Hiên Hiên bắt nạt em.

Bạch Tiểu Manh lập tức cầu xin.

Bình thường cô rất mẫn cảm, sợ nhất bị người ta đụng chạm, càng không nói đến bị cù.

Bạch Tiểu Hàn liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, trong mắt lóe lên phức tạp, nhưng nhanh chóng biến mất.

- Hiên Hiên đang tức giận, em bớt nói lung tung đi, cũng nên để Hiên Hiên trừng trị em một chút.

Bạch Tiểu Hàn lạnh lùng nói.

Bạch Tiểu Manh hơi sửng sốt, vậy mà Bạch Tiểu Hàn luôn che chở cô cũng không bảo vệ cô, cô còn chưa suy nghĩ cẩn thận nguyên nhân là gì, tay An Hiểu Hiên đã tới.

- Tiểu Tuyết, cứu em.

- Tiểu Tuyết dám đến, tôi thu thập cậu ấy luôn, bây giờ cô kêu thế nào cũng không có tác dụng, nhận mệnh đi, Tiểu Manh.

An Hiểu Hiên tức giận nói.

Hai tay cù loạn trên người Bạch Tiểu Manh, khiến Bạch Tiểu Manh không chống đỡ được.

- Hiên Hiên, tôi sai rồi, tôi không nói cô ăn dấm nữa.

Bạch Tiểu Manh còn chưa nói xong, khuôn mặt An Hiểu Hiên đỏ bừng, càng tức giận hơn.

Sao cô có thể ăn dấm của Mạc Phàm, ăn ai cũng không ăn Mạc Phàm.

- Tiểu nha đầu chết tiệt này, cô còn dám nói dấm.

Mạc Phàm nhìn An Hiểu Hiên và Bạch Tiểu Manh náo loạn, lắc đầu cười.

An Hiểu Hiên này không thay đổi chút nào, kiếp trước hắn tặng quà cho An Hiểu Hiên, An Hiểu Hiên nhận hay không đều không nể mặt hắn, vẫn bắt chẹt.

Một đời này An Hiểu Hiên cầm công pháp hắn truyền thụ, vẫn làm theo ý mình.

Lúc An Hiểu Hiên và Bạch Tiểu Manh náo loạn, Bạch Tiểu Tuyết tựa vào vai hắn.

- Tiểu Phàm, anh nắm chắc bao nhiêu đối phó được Vạn Thiên Tuyệt?

Cô vừa nói xong, An Hiểu Hiên và Bạch Tiểu Manh lập tức dừng tay, vẻ lo lắng hiện lên trên mặt mọi người.Bên phía Bạch gia không có vấn đề, nhưng Vạn Thiên Tuyệt luôn là chướng ngại vật.

Mạc Phàm nhíu mày, lông mày lập tức giãn ra, cười nhạt.

- Vậy phải xem Vạn Thiên Tuyệt tới khi nào.

Vẻ mặt đám Bạch Tiểu Tuyết mờ mịt, từ ngoài biển đến Hoa Hạ chỉ bay 15, 16 tiếng, Vạn Thiên Tuyệt muốn tới Hoa Hạ hẳn là không lâu lắm.

Thời gian ngắn như thế, sẽ có biến hóa gì?

- Chuyện này có liên quan gì?

An Hiểu Hiên hỏi.

Mạc Phàm vừa định trả lời, bỗng nhiên mắt hắn nheo lại, trong mắt chớp lóe sắc bén, hai chữ thốt ra từ miệng hắn.

- Đến đây!
Advertisement
';
Advertisement