Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

Tuy Mạc Phàm không quá so đo với Bạch gia bọn họ, nhưng như vậy cũng không phải biện pháp, dù thế nào cũng phải giải quyết.

Bạch Vô Thành nhìn ngoài cửa sổ, chần chừ rất lâu, lúc này mới mở miệng.

Bỗng nhiên một đêm xảy ra nhiều chuyện như vậy, cho dù ông ta là gia chủ Bạch gia vẫn chưa thể lấy lại tinh thần.

- Chú ba, chú cảm thấy chúng ta còn lựa chọn sao?

Nhị trưởng lão là em trai ruột cha ông ta, thứ bậc là lão tam, cho nên lúc chỉ có hai người ông ta sẽ xưng với nhị trưởng lão là chú ba.

- Gia chủ, câu này của cháu có ý gì?

Nhị trưởng lão cảm thấy khó hiểu hỏi.

- Mạc Phàm hiện giờ không thể trêu chọc, sau này lại càng không thể trêu chọc, chỉ có thể làm tốt quan hệ với Mạc gia.

Bạch Vô Thành thở dài nói.

Mạc Phàm chỉ chưa tới 20 tuổi, bây giờ đã có khí thế đứng đầu thế giới, càng không nói đến sau này, chắc chắn tiền đồ vô lượng.

Đã trăm năm Hoa Hạ không có cao thủ Thần Cảnh xuất thế, cho dù Mạc Phàm không phải người đầu tiên, nhưng rất có khả năng là người trẻ tuổi nhất.

- Ý của gia chủ là, chưa chắc Vạn Thiên Tuyệt đã là đối thủ của Mạc Phàm?

Nhị trưởng lão hỏi.

Tuy Mạc Phàm ngăn Vạn Thiên Tuyệt hàng lâm, nhưng chắc chắn Vạn Thiên Tuyệt sẽ tìm tới Giang Nam, Mạc Phàm đấu với Vạn Thiên Tuyệt là không thể tránh được.

Nếu Vạn Thiên Tuyệt gi ết chết Mạc Phàm, trái lại Bạch gia bọn họ sẽ không lo sau này.

- Chuyện này thì cháu cũng không biết, dù sao cháu còn chưa tới tầng đó, nhưng cháu cảm thấy Vạn Thiên Tuyệt sẽ không giết được Mạc Phàm.

Bạch Vô Thành thận trọng nói.

Mạc Phàm không cần tốn nhiều sức đã thu được phân thân của Vạn Thiên Tuyệt, còn ngăn Vạn Thiên Tuyệt hàng lâm, chuyện này nói lên hai người cùng một tầng, kém cũng không kém bao nhiêu.

Hai hổ đấu tất có một người bị thương, nhưng muốn giết một người trong đó thì khó có khả năng.

- Vậy chúng ta chỉ có thể làm thân với Mạc gia rồi.

- Chuyện này cũng không dễ, nhưng chỉ có thể làm vậy.

Bạch Vô Thành lắc đầu, giận dữ nói.

Bạch gia bọn họ đối xử với Tiểu Tuyết như vậy, muốn làm hòa với Mạc gia rất khó.

Giống như ném vỡ gương, muốn gương vỡ lại lành là gần như không thể.

- Vậy chỉ có thể nghĩ biện pháp từ chỗ Tiểu Tuyết, sáng mai chú sẽ sai người đưa quần áo và đồ cưới của Tiểu Tuyết đến Mạc gia.

Nhị trưởng lão nhíu mày nói.

- Không chỉ Tiểu Tuyết, lập Tiểu Hàn làm gia chủ kế tiếp của Bạch gia, Tiểu Manh làm trưởng lão, sau này phụ nữ Bạch gia sẽ có đãi ngộ như đàn ông, có thể tu luyện bí pháp Bạch gia, Bạch gia chúng ta bảo thủ lâu như vậy, không thể đi sai theo những người trước đó.

Trong mắt Bạch Vô Thành chớp lóe tinh quang, nói.

Bên phía Tiểu Tuyết nhất định phải xử lý thích đáng, Bạch Tiểu Hàn và Bạch Tiểu Manh cũng không thể thiếu, nếu để hai bọn họ thành người thừa kế kế tiếp của Bạch gia, vậy sau này Mạc gia sẽ là chỗ dựa vững chắc cho Bạch gia rồi.

Nhị trưởng lão hít sâu một hơi khí lạnh, ông ta không có thành kiến với nam nữ, nhưng không thể không nói cách nghĩ của Bạch Vô Thành rất lớn mật.

Nam tôn nữ ti truyền thừa ở Bạch gia đến bây giờ, bây giờ Bạch Vô Thành lại muốn sửa tất cả.

Nhưng không thể không nói, một chiêu này vô cùng cao.

Bạch Tiểu Hàn có quan hệ không tầm thường với Mạc Phàm, đưa vị trí gia chủ cho Bạch Tiểu Hàn, lập tức giải quyết mâu thuẫn giữa Bạch gia và Mạc gia.

Nhị trưởng lão gật đầu, ông ta vừa định rời khỏi thư phòng của Bạch Vô Thành, lại nghĩ đến một chuyện.

- Chú lập tức bảo người thông báo cho Tiểu Hàn, nhưng bên phía Thần Điện?

Bạch Kình Thương truyền tin cho Thần Điện, tuy người của Thần Điện chưa tới, nhưng Thần Điện giao dịch với Bạch Kình Thương ở đây.

- Chú ba, chú thật sự muốn Tiểu Tuyết làm tế phẩm của Thần Điện sao?

Vẻ mặt Bạch Vô Thành lạnh lùng nói.

- Làm sao có thể, Tiểu Tuyết là chú nhìn lớn lên, sao chú có thể để Tiểu Tuyết đi chịu chết?

Nhị trưởng lão hơi tức giận nói.

Khi Bạch Kình Thương và đại trưởng lão mới nói chuyện này, ông ta đã không đồng ý, nhưng bị Bạch Kình Thương và đại trưởng lão đe dọa, dù sao ông ta chỉ là nhị trưởng lão.

Bất luận là thực lực hay quyền lợi đều không so được với đại trưởng lão, càng không so được với Bạch Kình Thương thái thượng trưởng lão.

- Vậy thì cảnh cáo Thần Điện, muốn phụ nữ Bạch gia, phải diệt Bạch Vô Thành cháu trước, muốn đánh thì đánh đi, trước đây Bạch gia chúng ta chưa từng sợ ai, bây giờ cũng không cần sợ người nào.

Trong mắt Bạch Vô Thành chớp lóe tinh quang nói.

Một tôn giáo nước ngoài, vậy mà dùng người Hoa Hạ làm tế phẩm, người bình thường không được, Bạch gia bọn họ càng không được.

Ông ta thỏa hiệp với Bạch Kình Thương một lần, lần này không muốn làm gia chủ ngay cả con gái mình cũng không bảo vệ.

- Chú lập tức đi làm.

Nhị trưởng lão liếc mắt nhìn Bạch Vô Thành một cái, gật đầu.

Bạch Vô Thành gật đầu, tiếp tục nhìn bên ngoài cửa sổ, trong mắt ông ta hiện lên vẻ lo lắng.

Bạch gia đứng bên Mạc gia không phải không có một chút nguy hiểm, nếu Mạc Phàm bại bởi Vạn Thiên Tuyệt, cuộc sống sau này của Bạch gia cũng không tốt lắm.

- Hi vọng Mạc Phàm có thể đánh bại Vạn Thiên Tuyệt?



Lúc này, trong vùng biển quốc tế không xa Hoa Hạ, trên một hòn đảo nhỏ.

Vạn Thiên Tuyệt ngồi khoanh chân trên một tảng đá cao nhất ở đảo nhỏ, hai mắt nhắm nghiền.

Bên cạnh ông ta có bốn người đàn ông trẻ tuổi mặc trang phục luyện võ, trong mắt mỗi người đàn ông đều chớp lóe tinh quang, cảnh giác nhìn bốn phía.

Xung quanh bọn họ là thi thể cự xà dài 50 mét, thô như cái vại, xếp thành một ngọn núi nhỏ.

Nói là cự xà, không bằng nói là đầu long.

Trên thân thể to lớn của cự xà không chỉ có móng vuốt dài, miệng cũng hô hấp như cá chép, trên người tràn đầy vảy ngũ sắc to bằng lòng bàn tay.

Nếu trên đầu có thêm đôi sừng, thì không khác gì rồng trong truyền thuyết.

Nhưng cho dù không phải rồng, một con hải xà có thể dài đến mức này, thực lực cũng không kém rồng chỗ nào.

Nhưng đầu con yêu thú như vậy lại bị người ta cầm như đậu hủ, bóp nát liên tục, óc và huyết dịch chảy đầy đất.

Rất lâu sau, lúc này Vạn Thiên Tuyệt mới mở to mắt, trong mắt chớp lóe ánh sáng lạnh.

- Mạc Phàm cậu giỏi lắm.

- Sư phụ, làm sao vậy?

Bốn người xung quanh nghe thấy lời Vạn Thiên Tuyệt nói, nghi ngờ hỏi.

Bọn họ mới giết hải long này, Vạn Thiên Tuyệt lập tức nhắm mắt ngồi đây, bọn họ không biết đã xảy ra chuyện gì.

10 năm trước ông ta đã phát hiện hải long ngàn năm này, lúc ấy ông ta đồng ý với Lâm Thiên Nam rời khỏi Hoa Hạ, còn chưa kịp thu thập hải long này.

Ông ta tưởng rằng La gia Mạc Bắc sẽ làm chậm trễ thời gian của Mạc Phàm một ít, nên ở đây giết hải long, dùng long nguyên của hải long này ngưng tụ Kim Đan.

Ai biết Mạc Phàm đã quay về Giang Nam, không chỉ ngăn cản bản thể của ông ta hàng lâm, còn thu phân thân của ông ta.

- Tên tiểu tử kia đã quay về Giang Nam, cậu ta còn đoạt cả phân thân của sư phụ rồi.

Vạn Thiên Tuyệt lạnh nhạt nói.

- Lá gan của tiểu tử này lớn như vậy, ngay cả phân thân của sư tôn cũng dám cướp.

Sắc mặt bốn người đàn ông khẽ đổi, một người trong đó nói.

- Chuyện này không thể trách cậu ta, là phân thân của sư phụ xem thường cậu ta.

Vạn Thiên Tuyệt đứng dậy, tuy phân thân bị cướp đi, nhưng trong mắt ông ta không có tức giận.

- Vậy chúng ta làm sao bây giờ?- Đoạt phân thân của lão phu, cướp về là được.

Vạn Thiên Tuyệt thản nhiên nói, giống như lấy lại phân thân của ông ta đơn giản như ăn cơm.

- Vậy bây giờ chúng ta?

Một đồ đệ trong đó hỏi.

- Đến Giang Nam!

Trong mắt Vạn Thiên Tuyệt chớp lóe sắc bén, nhìn về phía Giang Nam nói.
Advertisement
';
Advertisement