Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

Tống Minh Huy nhướn mày, lộ ra chút bất ngờ.

Ông ta thân là gia chủ Tống gia, tất nhiên sẽ không giao mạng vào tay những người khác, huống chi còn có tiền lệ Lâm Thiên Phong, ông ta càng không thể xem nhẹ.

Vì ứng phó đàm phán hôm nay, ông ta cũng nhọc lòng chuẩn bị một phen.

Ông ta định đợi đàm phán trở mặt, ông ta sẽ lấy quân bài chưa lật này ra, ép Mạc Phàm cúi đầu.

Ai biết tiên trận Âu Dương gia, Thủ Hộ Nhất Tộc của Lâm gia trong truyền thuyết xuất hiện hết, không cần Tống gia ông ta ra tay.

- Tiểu tử, cục diện hiện giờ, còn cần người Tống gia xuất hiện sao?

- Tùy ông, dù sao các ông đều phải chết.

Mạc Phàm cười khinh thường nói.

- Thôi, lần này cho cậu chết rõ ràng, xuất hiện đi, Wiki tiên sinh.

Tống Minh Huy cười ngả ngớn nói.

Ông ta mới nói xong, một người đàn ông cao gầy mặc tây trang có đường vân, như thần kiếm đứng thẳng tắp trên tường phía sau Tống Minh Huy, phong mang tất lộ.

Người đàn ông này vừa xuất hiện, lưng không ít người phát lạnh, như bị kiếm để sau lưng, ánh mắt không ít người không tự chủ nhìn về phía người đàn ông.

Nhìn tấm thẻ bạch kim chữ “V” trước ngực người đàn ông này, đồng tử đám Âu Dương Minh Nhật co rụt lại, sắc mặt thay đổi theo.

- Cậu ta là người của gia tộc Wiki sao?

ẩLâm Thiên Thành ngơ ngẩn nói.

Gia tộc Wiki là một nhà giàu có bí ẩn ở Châu Âu, nghe nói gia tộc này khống chế được mạch máu kinh tế của mấy chục quốc gia ở Châu Âu, Châu Mỹ, những quốc gia này phát hành tiền đều phải trải qua đồng ý của gia tộc Wiki.

Cho dù là thủ tướng của Anh quốc hay Pháp quốc, gặp người của gia tộc Wiki cũng phải khách sáo, thậm chí một câu của gia tộc Wiki, những thủ tướng này phải phối hợp với gia tộc Wiki.

Gia tộc này không chỉ là gia tộc thần bí có nhiều tiền ở Âu Mỹ, cũng là gia tộc nắm giữ chân tướng lịch sử.

Trong lịch sử danh nhân Âu Mỹ, đa số đều từ gia tộc Wiki ra.

Ví dụ như Nicolaus Copernicus, Galileo, Edison, Picasso, vân vân, đều là thành viên của gia tộc Wiki.

Nghe nói Tống gia có quan hệ với gia tộc Wiki, không ngờ là thật, lần này càng đáng sợ rồi.

Người có thể vào gia tộc Wiki là danh nhân cấp thế giới, người gia tộc Wiki phái ra, có thể kém được sao?

- Hóa ra là K tiên sinh của gia tộc Wiki, đúng là thất kính thất kính.

Âu Dương Minh Nhật cung kính ôm quyền với người đàn ông râu quai nón nói.

Ông ta là người có uy vọng ở Giang Nam, nhưng không tính là gì trước mặt nhà giàu cấp bậc thế giới như gia tộc Wiki, tất nhiên không thể thất lễ.

Nhất là K tiên sinh của gia tộc Wiki, ông ta càng không có đường hung hãn.

K tiên sinh này sinh ra trong một gia tộc kiếm sĩ ở Châu Âu, 8 tuổi bái Kiếm Thần phương Tây làm vi sư, 16 tuổi đã đánh bại sư phụ mình, thành tân Kiếm Thần.

Ông ta từng đến các quốc gia, không một kiếm sĩ nào đỡ được một kiếm của ông ta.

Trải qua nhiều năm như vậy, nghe nói kiếm thuật của ông ta đã đạt tới đỉnh cao.

Ở nước ngoài có một bảng tương tự Hắc Bảng, tên là Thiên Bảng.

Trên bảng này đều là cao thủ ở Địa Cầu, Lâm Thiên Nam và Vạn Thiên Tuyệt đều là cao thủ trên Thiên Bảng, K tiên sinh cũng ở trên Thiên Bảng, thứ tự của ông ta trên Thiên Bảng đã đứng trên Vạn Thiên Tuyệt.

Bởi vì thực lực cường đại của ông ta, lúc này mới được gia tộc Wiki chiêu nạp vào.

Người như vậy, thất lễ là chết.

- Âu Dương tiên sinh khách sáo rồi, mọi người cứ tiếp tục đi, tôi chỉ nhìn thôi.

Người đàn ông râu quai nón khẽ nâng cằm nói.

Giọng điệu lạnh nhạt không để bất luận kẻ nào vào trong mắt, ngay cả Mạc Phàm cũng như vậy, không lọt vào mắt ông ta.

Âu Dương Minh Nhật không tức giận, cười khẽ, dời mắt nhìn Mạc Phàm.

- Tiểu tử, K tiên sinh đã đến đây rồi, cậu còn không chịu cúi đầu?

Mạc Phàm liếc mắt nhìn người đàn ông quai nón một cái, cũng chỉ cười khẽ.

- Còn chưa đủ, nếu các người chỉ có chuẩn bị như thế, vậy ở lại hết đi.

Hắn vừa nói những lời này, không ít người ở đây nhíu mày.

Mạc Phàm đã bị giam, xung quanh còn nhiều cao thủ chấn trận như vậy, vậy mà khẩu khí còn lớn đến thế.

- Không phải tiểu tử này còn quân bài khác chưa lật đấy chứ?

Âu Dương Minh Nhật ngầm suy nghĩ nói.

Ngay cả vẻ mặt của K tiên sinh gia tộc Wiki cũng thay đổi.

Hai trận pháp này vô cùng huyền diệu, cho dù ông ta rơi vào bên trong cũng khó thoát ra được, tiểu tử này lấy đâu ra tự tin thế.

Tống Minh Huy cười nham hiểm, không để những lời Mạc Phàm nói lọt vào tai.

- Mạc tiên sinh, nếu tin tức của tôi không sai, có người đã đến Đông Hải, mục tiêu là ai thì không cần tôi nói, chắc là cậu còn chưa biết, nếu mọi thứ hiện giờ không thể khiến cậu cúi đầu, vậy tin tức này đủ rồi chứ?

Tống Minh Huy cười đắc ý nói.

Ông ta ngoại trừ nghĩ trăm phương ngàn kế đối phó Mạc Phàm ra, cũng chú ý hành động của những thế lực khác.

Đám người này vừa đến Đông Hải, đã bị người của hắn phát hiện.

- Đúng rồi, bọn họ vốn khó tiến vào Đông Hải, được sự giúp đỡ của tôi, chắc là lúc này bọn họ đến biệt thự số 9 Vân Trung Thự rồi.

Tống Minh Huy nói tiếp.

Mắt Lưu Nguyệt Như mở to, vẻ mặt thay đổi.

Có khả năng người Tống Minh Huy nói đến bắt đám Tiểu Vũ Đông Hải, ở đó chỉ có Moria thủ hộ, đám Tiểu Vũ gặp nguy hiểm rồi.

- Tống Minh Huy, Mạc gia chúng tôi không đắc tội ông, vì sao ông lại đối xử với Mạc gia tôi như vậy?

- Mạc gia bà không đắc tội tôi, nhưng Mạc gia bà phát triển quá nhanh, các người không chịu cúi đầu, vậy thì ở lại hết đi.

Tống Minh Huy cười nói.

Tống gia bọn họ tích lũy mấy trăm năm, mới có địa vị hôm nay.

Một Mạc gia chưa tới một năm đã sắp giẫm nát trên đầu Tống gia bọn họ, sao ông ta có thể nguyện ý?

Tống gia bọn họ muốn giẫm Mạc gia, trở thành nhà giàu có số một Giang Nam.

- Ông…

Lưu Nguyệt Như nghiến răng, tức không nói nên lời.

- Tống Minh Huy, ông có biết cuộc đời này tôi ghét nhất gì không?

Mạc Phàm híp mắt nhìn chằm chằm Tống Minh Huy nói.

Tống Minh Huy nhìn về phía Mạc Phàm, vốn là nhíu mày, sau đó hiện lên tươi cười đê tiện.

- Mong Mạc tiên sinh chỉ giáo.

- Tôi ghét nhất có người động vào người nhà tôi, cho đến bây giờ tôi giết vô số người, người dám đả thương người nhà tôi đều phải chết, ông cũng vậy.

Mạc Phàm lạnh lùng nói.

Tống gia đối nghịch với Mạc gia không sao, nhưng Tống gia dám giúp người khác bắt đám Tiểu Vũ.

- Chết!

Một chữ nổ tung, trong mắt hắn nở rộ hào quang.

Đám Tống Minh Huy nhướn mày, sau đó cười khinh thường.

- Tiểu tử, cậu muốn giết Tống tổng, phải ra khỏi đó trước, nếu cậu không ra khỏi đó được, vẫn nên nhìn chúng tôi diệt Mạc gia cậu đi.

Lâm Thiên Thành cười nói.

- Lâm tổng, đừng để ý đến tiểu tử này, chúng ta nhanh đi thu thập Mạc gia đi, có gì hay để nói với người bị giam chứ.

Mộc Hồng Bân liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, nói.

Lâm Thiên Thành giống như chưa chơi đã, liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái.

- Mạc đại sư, rốt cuộc cậu có thể ra khỏi đó hay không, nếu không ra được chúng tôi đi đó.

- Cậu ta ra khỏi đó, làm sao có thể.

Âu Dương Minh Nhật hừ lạnh một tiếng nói.

Ông ta vừa nói xong, tinh quang trong mắt Mạc Phàm lóe đến cực hạn.

Khóe miệng hắn hơi nhếch lên, lộ ra cười mỉa.

- Các người nhìn kỹ cho tôi.

Hắn vừa nói những lời này, vẻ mặt mọi người ở đây thay đổi.
Advertisement
';
Advertisement