Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

Bạch Tiểu Phi vốn sửng sốt, hai chữ Mạc Phàm này quá quen thuộc, gần đây ít ai ở Giang Nam không biết.

Nhưng chỉ trong phút chốc, Bạch Tiểu Phi cười khinh thường.

- Ý của cậu là nói, cậu là Mạc thần y Đông Hải?

- Tôi đúng là Mạc Phàm thần y Đông Hải.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

- Cậu nên nói cho tôi biết cậu là Mạc đại sư Đông Hải, nếu nói như vậy, tôi không chỉ lập tức nói xin lỗi, còn quỳ xuống với cậu.

Bạch Tiểu Phi nói với vẻ trêu tức.

Nếu Mạc Phàm thật sự là Mạc đại sư, anh ta phải quỳ xuống xin lỗi, nếu không chỉ có đường chết.

Nhưng trùng tên nhiều lắm, bởi vì Mạc Phàm tồn tại, rất nhiều đứa bé họ Mạc ở Giang Nam đổi tên thành Mạc Phàm.

Mạc Phàm nói cậu ta là Mạc đại sư Đông Hải, phải để anh ta tin tưởng mới được.

- Bạch Tiểu Phi, anh đủ rồi đó, tôi ăn cơm với bạn ở đây, mong anh lập tức rời đi.

Bạch Tiểu Tuyết đứng dậy, trong mắt lóe lên mấy đạo hàn quang, nhíu mày nói.

Tuy cô không phải võ giả và thuật sĩ, uy áp trời sinh bắn về phía Bạch Tiểu Phi.

Bạch Tiểu Phi thân là người Bạch gia, lại đến báo thù thay Tống Tử Duyệt, đã khiến cô rất không vui.

Vậy mà Bạch Tiểu Phi còn đùa giỡn Mạc Phàm như vậy, không hiểu sao điều này làm lửa giận trong lòng cô tăng lên rất nhiều.

Dù sao Bạch Tiểu Phi cũng đã thấy được, bị Bạch gia phát hiện là không thể tránh né.

Sắc mặt Bạch Tiểu Phi khó coi, sau đó cười lạnh lùng.

- Đại tiểu thư tức giận rồi, tôi đi cũng được, tôi cho các người hai lựa chọn, thứ nhất, tiểu tử này phải rời đi, thứ hai, cô về Bạch gia với tôi, nếu không tôi không có biện pháp báo cáo kết quả công việc.

Tuy Bạch Tiểu Tuyết là phụ nữ Bạch gia, nhưng dù sao cũng là đại tiểu thư Bạch gia, thân phận trên hắn, trêu chọc Bạch Tiểu Tuyết sẽ không có trái cây ngon để ăn.

- Chúng tôi ăn cơm xong sẽ rời đi.

- Khó mà làm được, nhỡ đâu tiểu tử này có mưu đồ gây rối, làm gì đó với cô, mà tôi đúng lúc không có ở đây…

Bạch Tiểu Phi nói, trên khuôn mặt anh tuấn tràn đầy tươi cười vô lại.

Không thu phục chuyện Tống Tử Duyệt giao cho anh ta, sao anh ta có thể rời đi.

- Nếu anh ấy có ý đồ gây rối với tôi, anh ở đây cũng không có tác dụng gì.

Bạch Tiểu Tuyết tức giận nói.

Mạc Phàm có thể phá giải Thẩm Phán Chi Kiếm của Thần Điện một cách dễ dàng, tuyệt đối là Tiên Thiên Tông Sư.

Bạch Tiểu Phi chỉ có Nội Kình đỉnh phong, căn bản không thể đánh lại Mạc Phàm.

- Đại tiểu thư không tự tin với Bạch Đồng Tử của Bạch gia chúng ta như vậy sao.

Bạch Tiểu Phi nhướn mày, khinh thường nói.

Tuy anh ta chỉ là Nội Kình đỉnh phong, nhưng cho dù gặp phải Tiên Thiên Tông Sư cũng thừa sức đánh một trận.

Trừ phi Mạc Phàm thật sự là Mạc đại sư Đông Hải, nếu không căn bản không đỡ nổi một chiêu của anh ta.

Nhưng tiểu tử này nhỏ tuổi như thế, sao có thể là Mạc đại sư Đông Hải?

Nghĩ đến chuyện này, trong mắt hắn lóe lên ánh sáng lạnh.

- Nếu đại tiểu thư tự tin với tiểu tử này như vậy, không thì như này, muốn tôi rời đi cũng được, thậm chí tôi còn không tố cáo việc này cho gia chủ, nhưng mà…

- Anh muốn thế nào?

Bạch Tiểu Tuyết nhíu mày hỏi.

- Nếu tiểu tử này dám chịu Bạch Đồng Tử của tôi một phen, chỉ cần cậu ta không bị sao, liền chứng minh tiểu tử này có bản lĩnh bảo vệ tiểu thư, nếu cậu ta làm được, tôi không nói hai lời lập tức rời đi, thế nào?

Bạch Tiểu Phi cười âm hiểm nói.

Khi nói chuyện, trong đôi mắt anh ta lóe lên âm độc.

Không phải Bạch Tiểu Tuyết và An Hiểu Hiên rất coi trọng tiểu tử này sao, vậy anh ta thử xem bản lĩnh của tiểu tử này thế nào.

Nếu tiểu tử này không chết dưới Bạch Đồng Tử của anh ta, vậy nói lên tiểu tử này không phải người bình thường, anh ta ở đây cũng không có ý nghĩa gì.

Nếu tiểu tử này không chịu được Bạch Đồng Tử của anh ta, vậy không gì tốt hơn, những người Bạch Đồng Tử nhìn trúng đều thành vong hồn, lần này anh ta tới hoàn thành luôn nhiệm vụ rồi.

Bạch Tiểu Phi vừa nói xong, khuôn mặt tinh xảo của Bạch Tiểu Tuyết thay đổi.

Cô thân là người Bạch gia, tất nhiên biết rõ lợi hại của Bạch Đồng Tử.

Bởi vì Bạch Đồng Tử của nhà bọn họ, không chỉ có công kích vật lý còn có công kích linh hồn, cho dù là Tiên Thiên Tông Sư cũng không dám đối đầu với công kích của Bạch Đồng Tử.

Mắt thấy được, đều có thể giết, tuyệt đối không phải trò đùa.

Lúc cô còn nhỏ, có Tiên Thiên Tông Sư nổi tiếng đến Bạch gia cô, muốn khoe khoang thực lực của bản thân trước mặt Bạch gia, thỉnh cầu đối đầu với Bạch Đồng Tử của Bạch gia bọn họ.

Cha cô do dự mãi lúc này mới đồng ý, cuối cùng phái ra một đứa bé 10 tuổi mới mở Bạch Đồng Tử, tới thỏa mãn yêu cầu của Tiên Thiên Tông Sư này.

Bạch Đồng Tử của đứa bé này mở ra, một đạo bạch quang chiếu lên người Tiên Thiên Tông Sư, Tiên Thiên Tông Sư trực tiếp ngã xuống, thành một người vĩnh viễn sống đời sống thực vật.

Đứa bé 10 tuổi giế t chết Tiên Thiên Tông Sư là Bạch Tiểu Phi.

Quả thật thực lực của Mạc Phàm bất phàm, nhưng chắc chắn không đấu lại được Bạch Đồng Tử của Bạch Tiểu Phi.

Khi Bạch Tiểu Phi mười tuổi đã gi ết chết được Tiên Thiên Tông Sư nổi tiếng, hiện giờ Bạch Tiểu Phi càng kh ủng bố hơn.

An Hiểu Hiên nhíu mày, một chữ “Hỏa” xuất hiện giữa trán cô.

Chuyện về Bạch Tiểu Phi, sao cô có thể không biết.

Bạch Tiểu Phi nhìn như cho bọn họ cơ hội, thực ra là tìm cơ hội ra tay với Mạc Phàm.

- Nếu anh để tôi đâm một đao không chảy máu, chúng tôi sẽ lập tức rời đi.

- Các người không có lựa chọn khác, nếu tiểu tử này ngay cả Bạch Tử Đồng của tôi cũng không đấu lại được, tức là cậu ta không có bản lĩnh bảo vệ đại tiểu thư, hai người nên rời đi với tôi tốt hơn.

Bạch Tiểu Phi nhếch miệng, trên mặt đều là đắc ý.

Bạch Tiểu Tuyết nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Phi, âm tình bất định.

Cô tuyệt đối không thể để Mạc Phàm chịu Bạch Đồng Tử của Bạch Tiểu Phi, nhưng cô không muốn rời đi như vậy

So với đấm đá nhau, tiệc rượu ngươi lừa ta gạt, cô càng thích ăn đồ ăn đồ uống giá rẻ ở đây với Mạc Phàm.

Chỉ trong phút chốc, Bạch Tiểu Tuyết đã có quyết định.

Đây không phải ngày đầu tiên cô quen Bạch Tiểu Phi, Bạch Tiểu Phi vì Tống Tử Duyệt chuyện gì cũng dám làm.

Nếu cô không rời đi, chỉ sợ Mạc Phàm phải chịu Bạch Đồng Tử của Bạch Tiểu Phi mới được, như vậy có khả năng sau này cô không được gặp Mạc Phàm nữa.- Tôi đi với anh…

Nhưng không đợi cô nói xong, Mạc Phàm lạnh lùng nói.

- Chỉ cần tôi tiếp được Bạch Đồng Tử của anh, anh sẽ rời đi, đúng không?

- Mạc Phàm, đừng kích động.

Sắc mặt Bạch Tiểu Tuyết thay đổi, vội vàng ngăn cản.

- Lúc anh ta 10 tuổi, đã dùng Bạch Đồng Tử gi ết chết Tiên Thiên Tông Sư.

An Hiểu Hiên cũng nói.

- Yên tâm đi, tôi không sao, không ai có thể quấy rầy chúng ta.

Mạc Phàm cười khẽ, trong mắt tràn đầy kiên định.

Trải qua hơn 500 năm, cuối cùng hắn cũng được ăn cơm với Tuyết Nhi, sao hắn có thể để Tuyết Nhi rời đi.

Chỉ là Bạch Đồng Tử mà thôi, Bạch Đồng Tử của Bạch Khởi hủy diệt ngàn sao hắn không tiếp được, nhưng tiếp Bạch Đồng Tử của Bạch Tiểu Phi có khó gì?

Bạch Tiểu Phi hơi nhếch miệng, cười nham hiểm.

Anh ta tưởng rằng Mạc Phàm không có lá gan này, ai biết tiểu tử này lại cắn câu, đúng là ngu ngốc.

- Không sai, chỉ cần cậu tiếp được Bạch Đồng Tử của tôi, tôi không chỉ lập tức rời đi, còn có thể coi như chưa từng thấy các người, thế nào, tiểu tử, cậu dám thử một lần không?

Bạch Tiểu Phi cười nói.

- Vậy anh thử một lần đi.

Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, nhìn Bạch Tiểu Phi nói.

Một cơn gió thổi qua, như gợn sóng dập dờn bốn phía.
Advertisement
';
Advertisement