Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

- Tiểu tử này muốn tìm chết sao?

Có người chau mày nói.

Tiểu tử này không chỉ làm liên lụy đến người nhà, bạn bè, ngay cả họ Lý và họ Mạc trong nhà hàng Thiên Bình cũng bị liên lụy.

Tiểu tử này còn muốn thế nào nữa, chẳng lẽ muốn bắt tất cả Đông Hải chôn cùng với cậu ta?

- Nghé con mới đẻ không sợ hổ, nhưng cũng phải tìm đối tượng thích hợp, Lâm gia này đâu là lão hổ bình thường?

- Tôi thấy tiểu tử này còn trẻ quá đắc ý, dẫn đến không coi ai ra gì.

Mạc Phàm còn trẻ tuổi đã cầm được 31 thư thông báo trúng tuyển, ngay cả trạng nguyên tỉnh đang đứng đầu ngọn gió cũng không được như vậy, tránh không được tâm cao khí ngạo.

Nhưng chuyện này cần phải có mức độ, giống như Mạc Phàm hiện giờ là ngu không ai bằng.

Lúc trước còn có người cảm thấy thương xót Mạc Phàm, Mạc Phàm hiện giờ không còn là thiên tài trong mắt bọn họ nữa, mà là một tên ngốc.

- Hửm?

Lâm Thiên Bắc nhướn mày, lộ ra một chút bất ngờ.

Tuy ông ta chỉ nói mấy câu đơn giản, nhưng chưa đến một tuần, toàn bộ Mạc gia và người liên quan đến Mạc gia đều phải xong đời, vậy mà tiểu tử này còn ngại nhẹ quá?

- Đương nhiên còn chưa xong, nếu cậu xé toàn bộ thư thông báo trúng tuyển ăn hết, sau đó để ba mỹ nữ kia bồi rượu với khách khứa Lâm gia tôi, tôi có thể thu hồi lời nói vừa rồi, các cậu có thể tiếp tục làm tiệc rượu vào đại học, chỉ là phải sau chúng tôi, nếu không thì…

Lâm Thiên Bắc không nói nữa.

Có nhiều thư thông báo trúng tuyển như thế thì sao, ở trước mặt ông ta chỉ như con kiến, ông ta giơ tay là diệt được.

- Thì sao?

Mạc Phàm nhướn mày, hỏi.

- Nếu không thì để ba mỹ nữ này lại, những người khác cút đi!

Không dễ dàng gì mới gặp được ba mỹ nữ, sao có thể để bọn họ rời đi dễ dàng, dù thế nào buổi tối phải thử chút tư vị mới được.

Ông ta vừa mới nói xong, mấy tên thuộc hạ lập tức bao vây Lý Thi Vũ, Lưu Phỉ Phỉ và Trần Vũ Đồng lại.

Mọi người ở đây vừa tức vừa giận.

- Ba mỹ nữ này vốn có thể rời đi, hiện giờ muốn chạy cũng không chạy được.

Có người lắc đầu nói.

Bị vây ở chỗ này sẽ có kết cục gì, không cần phải nói cũng biết không khá hơn chút nào.

Trước đó có một phú hào làm tiệc rượu cho con ông ta.

Một đám người nhìn trúng một mỹ nữ phục vụ trong nhà hàng, một bàn người thừa dịp say rượu đẩy ngã mỹ nữ phục vụ này, một đám người không giế t chết được mỹ nữ phục vụ này, cũng biết không thể để mỹ nữ phục vụ này mang thai.

Kết quả sáng ngày hôm sau mỹ nữ phục vụ này tỉnh lại, liền thắt cổ tự sát.

- Để lại đám chị họ tôi sao?

Mạc Phàm lắc đầu cười.

- Ông còn không biết ông đang nói chuyện với ai đâu.

- Cái gì?

Lâm Thiên Bắc cao giọng cười đắc ý.

- Vậy cậu nói cho tôi biết, rốt cuộc cậu là vị đại thần nào, Mạc đại sư Đông Hải hay là Mạc thần y Đông Hải?

Nổi tiếng ở Đông Hải, ngoại trừ Tần lão gia tử ra, thì là Mạc đại sư gi ết chết Thiên Thành Diệt và Tôn Vũ của Thanh Bang, còn có Mạc thần y mai danh ẩn tích chữa trị dịch bệnh superSARS.

Nếu hai người kia tới, ông ta còn khách sáo một chút, nhưng hai người này bất luận là người nào đều râu tóc bạc trắng, căn bản không có khả năng trẻ tuổi như thế.

Lâm Thiên Bắc vừa mới nói xong, Bàn Tử nở nụ cười.

Cha Mạc Phàm cũng cười rồi.

Mạc Phàm nheo mắt lại, cũng cười.

- Ông đã không biết tôi là ai, vậy ông đi…

Mặc kệ là ai dám uy hiếp người nhà hắn, đều phải chết, Lâm gia càng nên chết đi.

Hắn còn chưa nói xong, một chiếc xe biển đỏ H7 tỉnh Giang Nam dừng ở cửa nhà hàng, có hai người đàn ông trung niên đi ra khỏi xe.

Lâm Thiên Bắc nhìn thấy người đến, khóe miệng khẽ nhếch lên, đắc ý trên mặt càng đậm hơn.

- Tiểu tử, tôi đoán cậu không biết tôi là ai đúng không, tôi sẽ để cho cậu biết, người cậu đắc tội là ai.

Ông ta nói xong nhiệt tình nghênh đón, ôm quyền nói:

- Cục trưởng Lưu, cục trưởng Phương, cuối cùng hai người cũng tới rồi, nhanh mời vào trong.

- Không phải người này là cục trưởng Lưu bộ vệ sinh và cục trưởng Phương bộ xây dựng sao, bọn họ cũng tới tham gia tiệc rượu của Lâm gia à?

Có người kinh ngạc kêu lên.

Hai người này thường xuyên xuất hiện trên TV, có không ít người nhận ra.

Lãnh đạo tỉnh Giang Nam đều tự mình đến thành phố Đông Hải, đủ để thấy Lâm gia mạnh thế nào.

Trong chớp mắt, sắc mặt không ít người thay đổi, nhất là Lý Thường Thanh cha Lý Thi Vũ.

Cục trưởng Phương là lãnh đạo trực tiếp của ông ta, nếu là bình thường chắc chắn ông ta sẽ đi lên chào hỏi, hiện giờ ông ta đi cũng không phải, không đi cũng không phải, vẻ mặt xoắn xuýt.

- Sao ở đây có nhiều người vậy?

Cục trưởng Lưu nhìn lướt qua đại sảnh, nhíu mày, tò mò hỏi.

- Còn không phải là một đám người Đông Hải bắt nạt tôi là người Giang Nam sao?

Lâm Thiên Bắc nói như người vô tội.

- Còn có người dám bắt nạt trưởng phòng Lâm thị sao?

Cục trưởng Phương làm như nói đùa nói.

- Cục trưởng Phương, ông làm tôi ngại chết mất, tôi chỉ là dân văn phòng mà thôi.

- Lâm tiên sinh khiêm tốn rồi.

Cục trưởng Phương cười nói với Lâm Thiên Bắc.

Ba người vừa nói vừa cười đi tới, giống như bạn già nhiều năm.

- Cục trưởng Lưu, cục trưởng Phương, phải lát nữa mới bắt đầu yến tiệc, hay là hai người vào trước uống chén trà, tôi xử lý tốt chuyện ở đây, lập tức đi qua bồi hai người.

Lâm Thiên Bắc cười nói.

- Không cần, tôi nghe nói lát nữa Tần lão sẽ tới, chúng tôi đợi ở đây một lát, đợi đi vào với Tần lão.

Cục trưởng Lưu thản nhiên nói.

Tuy Tần lão gia tử đã về hưu, nhưng dù sao cũng là tướng quân khai quốc, chân khẽ cử động, thủ đô vẫn run rẩy một chút như trước.

Nếu bọn họ tới Đông Hải, tất nhiên phải đợi Tần lão gia tử vào cùng.

Ông ta vừa mới nói xong, một chiếc xe Mercedes – Benz Mobile Home “két…” một tiếng dừng trước cửa khách sạn, Tần lão gia tử, Lạc Phi và người Tần gia xuống xe.

- Nhắc đến Tào Tháo Tào Tháo đến ngay, Tần lão gia tử và Lạc lão gia tử đều đến đây, chúng ta qua đó đi.

Lâm Thiên Bắc cười nói.

Khi ông ta nói chuyện, ông ta khẽ liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, đắc ý trên mặt càng đậm hơn.

ầ ằ ầ ầ ắ ế ểQuả thật ông ta có đưa thiệp mời cho Tần lão, ông ta tưởng rằng Tần gia sẽ phái người tới, không ngờ Tần lão gia tử tự mình tới, ngay cả Lạc Phi Lạc lão gia tử ở Bắc Xuyên cũng đến đây, người bình thường có thể mời được sao?

Ngay cả Thái Sơn thành phố Đông Hải đều đã đến, ông ta xem tiểu tử này còn làm được gì?

Ba người đứng dậy, vội vàng ra cửa nghênh đón.

Tần lão gia tử vừa mới xuống xe, hơn mười chiếc xe sang khác cũng dừng lại, một đám người bước ra.

Sở Kinh Ngữ thị trưởng thành phố Đông Hải.

Lưu Côn Ngô gia chủ tiền nhiệm Lưu gia nhưỡng rượu thế gia.

Đường Long hắc bạch ăn hết ở thành phố Đông Hải.

Đường Khôn gia chủ Đường gia võ đạo thế gia.



Chưa tới một phút, tất cả nhân vật nổi tiếng ở thành phố Đông Hải đều đến, đông đủ hơn bất luận thời điểm nào.

Người trong khách sạn đều lắc đầu.

- Lần này Mạc gia xong rồi.

Tiệc rượu của Lâm gia không chỉ mời được lãnh đạo tỉnh, còn mời được danh môn vọng tộc ở thành phố Đông Hải.

Nhiều người cho Lâm gia mặt mũi như thế, cả thành phố Đông Hải còn ai có thể là địch với Lâm gia?

- Cho dù Mạc Phàm là Mạc đại sư, Mạc thần y gì đó, cũng phải quỳ lạy thôi.

Tôn Thiên Bình cười như không cười nói, vội vàng gọi người phục vụ chuẩn bị tiếp đón.

Lâm Thiên Bắc cũng cười tươi như hoa, tràn đầy vẻ đắc ý.

- Chư vị, cảm ơn các vị tới tham gia tiệc rượu vào đại học của Đào Đào nhà tôi, mời mọi người vào trong!

Ông ta vừa nói xong, trong khách sạn lập tức náo nhiệt, mọi người xem nhẹ sự tồn tại của Mạc gia.

Nhiều người đứng về phía Lâm gia như thế, Mạc gia là cái thá gì?

Nhưng ngoài cửa vẫn vô cùng yên tĩnh, không ai đi vào trong.

Một lát sau.

- Đào Đào nhà cậu, lão Tần, tôi nhớ chúng ta tới tham gia tiệc rượu vào đại học của Mạc tiên sinh và Lý tiểu thư, lấy đâu ra Đào Đào vậy?

Lạc Phi nhíu mày, hỏi.

Giọng Lạc Phi không to lắm, nhưng mọi người đều nghe thấy rõ.

Trong chớp mắt cả nhà hàng lặng ngắt như tờ, yên tĩnh giống như chết lặng.
Advertisement
';
Advertisement