Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

Lâm Thiên Bắc nắm chặt tay, có kích động muốn thổ huyết.

Tuy ông ta là chi thứ Lâm gia, nhưng địa vị của ông ta, gia tộc Đông Hải có thể so được sao.

Trừ chuyện đó ra, ông ta còn là trưởng phòng tài vụ của tập đoàn Lâm thị, nắm giữ mấy trăm triệu tài sản ở Lâm gia, hiện giờ được đặc cách tăng lên làm trực hệ Lâm gia, địa vị lập tức tăng lên rất nhiều.

Cho dù là cục trưởng gì đó ở tỉnh Giang Nam, nhìn thấy ông ta cũng phải khách sáo.

Ai biết ở nơi chật hẹp nhỏ bé như thành phố Đông Hải, lại bị một gia tộc vô danh làm mất mặt.

Mà làm những chuyện này, lại là một đứa bé chưa đầy 20 tuổi.

Một phát là thành công ngay, ông ta hơn 30 tuổi đã ngồi vị trí trưởng phòng tài vụ của tập đoàn Lâm thị, người thua trên tay ông ta vô số kể, nhưng ông ta lại bại bởi một đứa bé, còn thua thảm hại đến thế.

Nhục nhã thâm sâu hóa thành lửa giận dậy sóng, mãnh liệt trong lòng ông ta.

Mỹ nữ chuyển phát kia há to miệng, mãi mà không khép lại, trên khuôn mặt tinh xảo đều là sợ hãi, lo lắng và ảo não.

Cô không ngờ trạng nguyên tỉnh và cha của trạng nguyên tỉnh mà cô nói ở ngay trước mặt mình, cô ước gì có thể vả miệng mình vài cái.

Sao cô còn to miệng như vậy chứ?

- Bọn họ thật sự là trạng nguyên tỉnh và cha trạng nguyên tỉnh sao?

Mỹ nữ chuyển phát nhanh ôm trong lòng chút may mắn hỏi, nhỡ đâu tiểu soái ca này trêu chọc cô thì sao?

- Đúng vậy.

Mạc Phàm cười khẽ.

Mỹ nữ chuyển phát lập tức có cảm giác chết tâm, cô vì miệng rộng mà gặp rắc rối không ít lần, nhưng mà vẫn không bỏ được miệng rộng!

- Vậy bây giờ tôi chạy trốn, còn kịp không?

- Chắc không còn kịp rồi, nhưng cô không cần phải trốn.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Một gia tộc sắp bị diệt, căn bản không cần phải e ngại.

Kiếp trước Lâm gia hại nhà bọn họ thảm hại như vậy, Lâm gia đúng là gia tộc sắp bị diệt.

- Tôi vẫn nên chạythôi, tạm biệt tiểu soái ca.

Đôi mắt mỹ nữ chuyển phát nhanh khẽ đảo, quyết đoán rời đi.

Mạc Phàm không ngăn cản, hắn giơ tay giải trừ pháp thuật trên người đám Lâm Đào, dời mắt nhìn Lâm Thiên Bắc.

- Ông thua, nên làm thế nào đây, không cần tôi nhiều lời đúng không?

Mạc Phàm lạnh giọng hỏi.

Lâm Thiên Bắc trừng Mạc Phàm một lát, hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói:

- Tôi thua thì sao, cậu thực sự cảm thấy một gia tộc vô danh ở Đông Hải như nhà cậu, có thể nhận nổi người Lâm gia tôi bưng trà rót nước sao?

Giọng nói như hổ gầm lập tức khiến hô hấp không ít người bị kiềm hãm.

Quả thật Lâm Thiên Bắc thua, mà thua vô cùng thảm hại, nhưng cho dù Lâm Thiên Bắc bưng trà rót nước cho Mạc gia, Mạc gia dám nhận sao?

Bảo Lâm gia bưng trà rót nước cho Mạc gia, giống như bảo hoàng đế đấm lưng cho một tên quan thất phẩm tép riu, chỉ dọa có thể dọa chết quan thất phẩm tép riu rồi.

Cho nên cho dù Lâm Thiên Bắc thua, Mạc gia cũng không có thắng.

Ở trước mặt Lâm gia cự phách như vậy, thắng mới là cái tội.

- Lâm gia này đúng là nói không giữ lời?

Có người bất mãn nói.

- Người ta không giữ lời thì sao, chữ tín là dây thừng trói buộc người bình thường, không có tác dụng trước mặt một số gia tộc cự phách.

Sắc mặt Tôn Thiên Bình ở bên cạnh hơi dịu đi, trên mặt lại treo tươi cười tiểu nhân đắc ý.

Trên mặt Lâm Đào là âm tình bất định, có chút sợ hãi.

Ba bọn họ đã quỵt nợ khi ở trong phòng Trần Vũ Đồng, nhưng bọn họ vẫn không thể khống chế quỳ xuống với Trần Vũ Đồng, nói không chừng cha anh ta cũng như vậy, thậm chí còn thảm hại hơn.

Khóe miệng Mạc Phàm hơi nhếch lên, sắc mặt như thường.

- Ý của ông là ông muốn quỵt nợ sao?

Lâm Thiên Bắc cười lạnh lùng, vẻ mặt khinh thường.

- Bảo Lâm gia chúng tôi nhận nợ, cậu phải có bản lĩnh đó, cậu có sao?

Không ít người lắc đầu, có thể nói Lâm gia chiếm nửa bầu trời Giang Nam, đúng là không tìm được mấy người có thể khiến Lâm gia nhận nợ.

- Các ông cũng quá khinh người quá đáng rồi?

Bàn Tử bất mãn nói.

Thua không nhận thua, còn nói rất đúng lý hợp tình, anh ta chưa từng thấy người nào không biết xấu hổ như vậy.

Lâm Thiên Bắc cười khinh thường, người mạnh vì nguyên nhân có thể bắt nạt kẻ yếu mà trở thành người mạnh, kẻ yếu sẽ bị người ta bắt nạt từ nhỏ.

- Cậu đã nói như vậy, vậy tôi còn có thể khinh người quá đáng hơn chút nữa.

Trong mắt ông ta hiện lên hung ác nham hiểm, dời mắt nhìn Tôn Thiên Bình.

- Ông chủ Tôn, nơi này là nhà hàng của ông, hẳn là do ông định đoạt?

Tôn Thiên Bình nhướn mày, trong chớp mắt hiểu rõ ý của Lâm Thiên Bắc.

- Đương nhiên là do tôi định đoạt.

- Ông biết nên làm sao rồi chứ?

Lâm Thiên Bắc cười hỏi.

- Tôi đã biết.

Tôn Thiên Bình gật đầu lấy lòng, khi nhìn về phía người nhà Mạc Phàm, ánh mắt trở nên phát lạnh.

Ông ta vỗ tay, mười mấy người đàn ông cao lớn uy vũ, mặc tây trang, đeo kính lập tức đi tới.

Những người này là vệ sĩ ông ta chi tiền dưỡng, đều trải qua huấn luyện đặc biệt.

- Lập tức hủy bảng ở cửa, đổi thành bảng Lâm gia.

- Dạ!

Hai người đàn ông rời đi.

- Mời toàn bộ người Mạc gia và Lý gia ra ngoài, sau này nhà hàng Thiên Bình chúng ta không buôn bán với Mạc gia và Lý gia, đúng rồi đuổi hết người họ Mạc và họ Lý trong nhà hàng, vĩnh viễn không thuê bọn họ.

Tôn Thiên Bình nói tiếp.

Ông ta sắp bước lên thuyền Lâm gia rồi, vừa rồi Mạc Phàm dám mạo phạm Lâm Thiên Bắc, tương đương với việc cậu ta đứng đối diện Lâm gia, tất nhiên ông ta phải cắt sạch quan hệ với Mạc gia, Lý gia!

- Dạ!

Đám đàn ông còn lại bao vây người nhà Mạc Phàm.

- Các vị, mời đi cho, nơi này không chào đón các vị!

Một người trong đó hơi nghiêng đầu nói.

Đại sảnh nhà hàng lại yên tĩnh.

Đây là kết cục mạo phạm Lâm gia sao?

Không chỉ Lâm gia sẽ không bưng trà rót nước, bọn họ cũng bị mời ra ngoài.

Đây chỉ là bắt đầu, sau này Mạc gia và Lý gia sẽ thế nào còn không thể nói được, chắc chắn sẽ không khá hơn chút nào.

Những đại thế gia này đều có tiếng là có thù tất bảo, dù sao người bị xúc phạm là người có quyền thế.

Lúc này cho dù những người này không nhìn được, cũng không dám nói gì.

Thế đạo này nhìn như có rất nhiều quy tắc trói buộc mọi người, thực ra chỉ có một quy tắc.

Cá lớn nuốt cá bé, thích giả sinh tồn.

Người nào mạnh người đó có bản lĩnh, kẻ yếu vĩnh viễn không có quyền lên tiếng, đây là hiện thực.

Lâm Thiên Bắc hơi nhếch miệng, hiển nhiên không muốn tha cho Mạc Phàm dễ dàng như thế.

ố Ô“Bốp!” Ông ta vỗ tay một cái.

Một nữ thư ký mặc trang phục công sở màu trắng đi tới, rõ ràng mỹ nữ này có gương mặt tinh xảo của người Hoa Hạ, nhưng dáng người Âu Mĩ, đi đường đều khiến hai người run rẩy ba người hoảng, bắt ánh mắt mọi người.

- Trưởng phòng, ngài có gì dặn dò?

- Nhớ kỹ mặt những người này cho tôi, điều tra xem bọn họ có bản lĩnh gì ở Đông Hải, sau đó…

Lâm Thiên Bắc cười mỉa nói.

Ông ta còn chưa dứt lời, nhưng ý không nói cũng hiểu.

Xung quanh lại lặng ngắt như tờ.

- Haizz, tiệc rượu lên đại học vui vẻ vậy mà…

Có người thở dài, lộ ra chút tiếc hận.

Mạc Phàm có thể lấy được nhiều thư thông báo trúng tuyển như thế, lẽ ra tiền đồ vô lượng, nhưng đắc tội Lâm gia chỉ sợ lần này không còn gì.

- Đắc tội ai không đắc tội, lại cứ đắc tội Lâm gia, còn biện pháp nào nữa không?

Có người nói.

Sắc mặt Lý Thường Thanh và Ngô Hân trắng bệch, đám Lý Thi Vũ, Lưu Phỉ Phỉ nhíu mày, lộ ra lo lắng.

Cha Mạc Phàm coi như bình tĩnh, nhưng sắc mặt hơi khó coi, ông không nói gì.

Mạc Phàm khẽ nhếch miệng, cười khẽ, mắt khẽ đảo qua đại sảnh.

- Chỉ có những chuyện này thôi sao, còn nữa không?

Những lời này vừa vang lên, mọi người sửng sốt.
Advertisement
';
Advertisement