Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

Một tiếng sau, biệt thự số 9 Vân Trung Thự.

Mắt Mạc Phàm mở ra, khóe miệng nhếch lên, ấn pháp ấn, sương mù tản ra, một thông đạo thông đến cửa biệt thự xuất hiện.

Đường Long, Lưu Nguyệt Như cùng với hai thuộc hạ sửng sốt, vô cùng khiếp sợ.

- Đây là?

Trước khi bọn họ đến xưởng dược, biệt thự vẫn không có gì đặc biệt, chỉ cảm thấy không khí tốt hơn nơi khác.

Lúc này mới có vài ngày, biệt thự đã có một tầng mây mù lượn lờ.

Bọn họ tiến vào đi vài bước, đều là lượn quanh tại chỗ, chuyện này đã làm bọn họ vô cùng kinh ngạc.

Ai biết mây mù còn có thể tự động tản ra, cảm giác như mây mù lượn lờ phủ đệ tiên gia.

Cho dù Trận Cơ Tụ Linh Đại Trận này là Đường Long phụ trách, anh ta cũng không nghĩ có hiệu quả như vậy.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, đi dọc theo thông đạo vào bên trong.

Mạc Phàm thần bí khiến bọn họ càng ngày càng không thể lý giải.

Vốn là biết trước tình hình bệnh dịch, sau đó là sương mù ở biệt thự.

- Mạc tiên sinh, bên ngoài là gì thế?

Đường Long vào biệt thự, vẫn không nhịn được tò mò hỏi.

- Anh có thể lý giải là Bát Quái Trận.

Mạc Phàm bình tĩnh nói.

- Bát Quái Trận?

Hai người lại sửng sốt, hai người bọn họ không phải là trẻ con.

Bát Quái Trận trong hiện thực là một mê cung, dựa theo Cửu Cung Bát Quái mà ra, đi vào sẽ khó đi ra.

Không có giống như trong tiểu thuyết nói, đặt bừa mấy tảng đá là có thể bao vây đại quân đối phương, Tụ Linh Đại Trận của Mạc Phàm lợi hại hơn Bát Quái Trận nhiều.

- Quen thì được rồi, Tứ Tam Thang thế nào?

Mạc Phàm không giải thích thêm, hỏi.

Tụ Linh Đại Trận tính là cái gì, sau này hai người sẽ gặp chuyện thần kỳ hơn gấp trăm lần, nghìn lần.

Mạc Phàm không nói nhiều, hai người bọn họ không hỏi nữa.

- Mấy ngày nay xưởng dược sản xuất suốt đêm, đã sản xuất ra mười vạn lọ Tứ Tam Thang, ở đây có 10 lọ, cậu xem có vấn đề gì không.

Lưu Nguyệt Như mở ra cái hòm nhiệt độ ổn định bọn họ mang tới, 10 lọ thuốc nước màu nâu xuất hiện bên trong.

Mạc Phàm lấy ra từng cái nhìn xem, còn mở một lọ nếm thử, sau đó hài lòng gật đầu.

- Mạc tiên sinh, thuốc này thật sự có thể chữa bệnh truyền nhiễm sao?

Lưu Nguyệt Như hỏi.

Hôm nay bệnh truyền nhiễm đã hoàn toàn phát điên rồi, chuyên gia đã xác nhận loại bệnh truyền nhiễm này còn lợi hại hơn SARS, trong thời gian ngắn không có vắc xin phòng bệnh.

Lúc này có một loại thuốc chữa được bệnh truyền nhiễm, tuyệt đối thanh danh lan rộng.

Loại thuốc này bọn họ sản xuất không ít, vì giữ bí mật mà không làm thực nghiệm, trong lòng vẫn không nắm chắc.

Nhỡ đâu không có hiệu quả, đừng nói Tần gia, Sở gia, Mộc gia cầu bọn họ, chính bọn họ không khóc đã không tệ rồi.

- Không lâu sau mọi người sẽ biết.

Mạc Phàm cười nói.

Y tiên bất tử hắn viết phương thuốc, sao không có hiệu quả?

Lưu Nguyệt Như còn muốn nói, ngoài cửa truyền đến tiếng còi xe, vang to cả tòa biệt thự.

Tụ Linh Đại Trận có thể làm người bên trong sinh ra ảo giác, nhưng không thể cách âm.

- Người nào dám bấm còi ở đây, tôi đi thu thập bọn họ.

Lông mày Đường Long nhíu lại, muốn mang hai thuộc hạ ra.

- Không cần, chúng ta đi nhìn xem.

Khóe miệng Mạc Phàm nhếch lên, mang theo Đường Long và Lưu Nguyệt Như ra.

Cửa biệt thự, trên hơn mười chiếc xe thương vụ Buick, đi xuống năm sáu chục người, cửa bị vây kín không chui qua được, tiếng còi xe vang lên không ngừng, cầm đầu là Tần Thọ.

- Tần Thọ, mày tới đây làm gì?

Đường Long thấy là Tần Thọ, vẻ mặt âm u, quát.

Tần Thọ không để ý đến Đường Long, nhìn thấy Mạc Phàm, trong lòng ngầm vui vẻ.

Anh ta đã chuẩn bị vồ hụt, ai biết Mạc Phàm thực sự ở đây.

Ngày đó anh ta bị Mạc Phàm ngược, hôm nay thân phận khác rồi, còn không tới trả lại gấp trăm lần?

- Nhóc con, trách không được lá gan lớn như vậy dám trốn ở đây, hóa ra có Long ca làm chỗ dựa cho mày, chẳng lẽ mày không biết Long ca không còn là Long ca trước đây sao?

Tần Thọ đắc chí cười nói.

- Mày!

Đường Long cắn răng nói, nếu không phải Mạc Phàm ở đây, anh ta nhất định sẽ tiến lên dạy dỗ Tần Thọ này.

Tần Thọ không thèm để ý lườm Đường Long một cái, trước đây anh ta thật sự sợ Đường Long, bây giờ sao, không khác gì đổi tên thành Đường Xà.

Ánh mắt anh ta không lưu tâm đảo quanh Mạc Phàm, hai mắt sáng lên, tràn đầy nóng bỏng.

- Ôi, đây không phải đại mỹ nữ Lưu phu thân của Đông Hải sao, có thể cùng ăn bữa cơm uống chén rượu ngủ một giấc gì đó hay không?

Tuy tuổi Lưu Nguyệt Như lớn hơn anh ta nhiều, nhưng mỹ danh ở thành phố Đông Hải ai chẳng biết, bây giờ vẫn là nữ thần trong cảm nhận của không ít người.

Năm đó khi bà ta chưa lấy chồng, có phú hào ra giá.

Chỉ cần hai chị em Lưu Nguyệt Như hầu hạ ông ta một đêm, sẽ cho bọn họ một ngàn vạn, đủ để thấy mị lực của hai người.

Tuy bây giờ Lưu Nguyệt Như hơi lớn tuổi, nhưng tư sắc chỉ tăng chứ không giảm so với năm đó.

Nếu có thể ngủ với Lưu Nguyệt Như, cho dù sống ít mười năm cũng được.

- Có thể, chỉ cần Mạc tiên sinh đồng ý.

Lưu Nguyệt Như cũng không tức giận, bàn tay trắng nõn nâng cằm lên, cười quyến rũ nói.

- Mạc tiên sinh?

Tần Thọ nheo mắt, lửa giận trong mắt lại sâu hơn, nhìn Mạc Phàm đầy ghen tị.

Tên ranh con này có gì tốt, một Trần Vũ Đồng vì Mạc Phàm đồng ý gả cho anh ta, một Lưu Nguyệt Như cũng vì ý kiến của tên ranh con này mới ngủ với anh ta.

- Nhóc con, bàn điều kiện thế nào, mày để Lưu phu nhân ngủ với tao một đêm, hôm nay tao sẽ tha cho mày.

Mạc Phàm lạnh nhạt liếc mắt nhìn Tần Thọ một cái, giống như không nghe thấy.

- Anh không mang cô Trần đến đây?

- Khoan hãy nói về con tiện nhân kia, tao đang nói chuyện khác với mày, thế nào, tao mang nhiều người như vậy mày chạy không thoát đâu, chỉ cần đưa Lưu phu nhân cho tao, tao lập tức đi.

Tần Thọ cười dâm nói.

So với Lưu Nguyệt Như, Nguyệt tỷ và Trần Vũ Đồng đều kém xa.

Nếu có thể ngủ với Lưu Nguyệt Như, tha cho Mạc Phàm cũng không phải không thể, dù sao sớm hay muộn Mạc Phàm cũng bị Tần gia thu phục, tạm thời anh ta không nóng lòng.

Nhân sinh khổ đoản, tận hưởng lạc thú trước mắt mới là chuyện chính.

- Anh đừng nghĩ có được bà ấy, anh không có tư cách này.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Lông mày Tần Thọ nhíu lại, bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, cười ha ha, ánh mắt nhìn Đường Long.

- Long ca, Nguyệt tỷ bảo tôi hỏi thăm sức khỏe anh giúp cô ấy.

Lông mày Đường Long nhíu lại, trong mắt lóe lên sát khí.

- Nếu mày dám động vào Tiểu Nguyệt, tao sẽ không bỏ qua cho mày.

Lúc anh ta rời đi, cũng muốn mang theo Nguyệt tỷ, anh ta còn không biết Tần Thọ, tên là Tần Thọ, người cũng không phải cầm thú bình thường.

Ai biết Nguyệt tỷ không chịu đi, anh ta khuyên thế nào Nguyệt tỷ cũng không chịu, nói là quen sống ở Hoàng Gia Cửu Hào.

Anh ta cũng không có biện pháp, đành phải mang mười mấy tâm phúc rời đi.

Mấy ngày nay trong lòng anh ta vẫn luôn là chuyện Nguyệt tỷ, gọi bao nhiêu cuộc cũng không có ai nghe máy.

Tần Thọ vừa nhắc tới Nguyệt tỷ, anh ta lập tức phát điên.

Nếu là người phụ nữ của anh ta, người khác không thể đụng vào.

- Ô ô, đừng kích động, còn Tiểu Nguyệt nữa, không phải là tú bà ai cũng có thể làm chồng à, đáng để Long ca đại lão Đông Hải tức giận như vậy sao, đúng rồi, đã là đại lão lúc trước của Đông Hải, bây giờ đổi thành tôi, khà khà!

Tần Thọ cười to, trên mặt đều là đắc ý.

- Nói ra Nguyệt tỷ không chỉ bộ dạng được, công phu trên giường cũng là số một, trong số những người phụ nữ tôi chơi đùa, cho dù không phải số một cũng là trước ba, thật sự là không biết nói gì, người phụ nữ như vậy mà anh có thể bỏ lại được, đương nhiên nếu không phải anh để lại, tôi đâu có cơ hội, phải không?

- Tao giết mày!

Hai tay Đường Long nắm chặt, trầm giọng nói.

Ngay cả Lưu Nguyệt Như cũng tức giận, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tần Thọ.
Advertisement
';
Advertisement