Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

Mạc Phàm nheo mắt lại, hàn quang chớp lóe.

- Cầm thú?

- Không sai, là tao, đồ ranh con, rất khó tìm mày đó, đánh Tiểu Kiệt nhà chúng tao bị thương, trốn đi đâu vậy?

Tần Thọ cười đắc ý hỏi.

Từ khi anh ta tiếp quản toàn bộ công việc của Đường Long, liền bắt đầu sai người đi tìm Mạc Phàm, tìm vài ngày đều không thấy bóng dáng Mạc Phàm.

Nghĩ đến ngày đó Trần Vũ Đồng lấy di động của Mạc Phàm, anh ta liền tìm Trần Vũ Đồng, tìm kiếm di động cô quả nhiên có số Mạc Phàm, anh ta liền gọi đi.

- Tôi ở ngay thành phố Đông Hải.

Mạc Phàm lạnh lùng nói.

- Vậy mà mày còn ở thành phố Đông Hải, lá gan lớn đó.

Trong giọng nói Tần Thọ lộ ra bất ngờ.

Nếu là anh ta đã sớm chạy, còn ngốc ở thành phố Đông Hải làm gì.

Mạc Phàm cười, nếu Tần Thọ biết hắn ở cách biệt thự Tần gia chưa tới một ngàn mét, tên kia có thể đi đo chỉ số thông minh của mình không?

- Cô Trần đang ở chỗ anh?

- Tiểu Phàm, đừng để ý đến đám người đó, tôi không sao, anh ta không dám làm gì tôi đâu… Hu hu… Trong điện thoại truyền đến tiếng Trần Vũ Đồng.

- Ha ha, đồ ranh con nghe thấy chưa, bây giờ cô Trần của mày đang ở trong tay tao, tao cho mày một tiếng, tự mình tới Hoàng Gia Cửu Hào, nếu không tao lập tức tử hình cô ta ngay tại chỗ, chắc mày cũng không hi vọng cô giáo mỹ nữ của mày bị như vậy, đúng không?

Tần Thọ cười đắc ý nói.

Mạc Phàm cười lắc đầu, trên mặt không có chút lo lắng nào.

Hắn điểm mấy huyệt của Tần Thọ, tiểu đệ đệ vẫn không ngẩng đầu lên được, anh ta tử hình ngay tại chỗ thế nào?

Người có thể chữa cho anh ta ở thành phố Đông Hải, chắc còn chưa tồn tại.

Với hiểu biết của hắn về đám con nhà giàu này, cho dù Tần Thọ bắt cô Trần, cũng sẽ không làm gì.

Trừ phi anh ta không phải cầm thú mà là kẻ ngốc, tặng đại mỹ nhân như cô Trần cho thuộc hạ chơi.

- Cho dù anh muốn tử hình cô Trần ngay tại chỗ, cũng cần phải có công cụ.

Mạc Phàm cười nói.

- Mày!

Giọng nói của Tần Thọ ngoan độc hơn.

- Đồ ranh con, nhanh lại đây chữa trị cho ông đây, tao còn cho mày một con đường sống, nếu không để ông đây tìm được mày, sẽ băm mày cho chó ăn.

Nghĩ đến chuyện này, anh ta vô cùng tức giận.

Tối đó anh ta hẹn đôi chị em, vốn chuẩn bị chơi suốt đêm, ai biết bị đôi chị em chê cười cả đêm.

Hai chị em dùng tất cả mọi phương pháp, bày ra đủ loại tư thế, thay đổi nhiều đồng phục, anh ta cũng uống không ít thuốc, vẫn không có tác dụng gì.

Mấy ngày nay anh ta hẹn không ít Đông y và Tây y về phương diện này, châm cứu không ít, vẫn không có tác dụng.

Ngay từ lúc anh ta cầm quyền liền bắt đầu tìm Mạc Phàm, ngoại trừ chuyện Tần Kiệt, nguyên nhân lớn hơn nữa là anh ta.

Không cắt sống Mạc Phàm cho chó ăn, anh ta không phải Tần Thọ.

Mạc Phàm cười không thèm để ý:

- Như vậy đi, tôi không đến chỗ anh, anh đến chỗ tôi đi, biệt thự số 9 Vân Trung Thự, mang theo cô Trần, tôi chữa trị giúp anh.

- Biệt thự số 9 Vân Trung Thự?

Tần Thọ sửng sốt, mãi mới phản ứng kịp.

Vân Trung Thự, sao anh ta không biết, Tần lão gia tử ở đây, biệt thự không có mấy ngàn vạn căn bản không mua được.

Ngày đó anh ta gặp Mạc Phàm ăn mặc không khác ăn mày, có thể giàu chỗ nào?

- Đồ ranh con, mày đang đùa tao sao, mày mà xứng ở biệt thự chỗ đó.

- Với chỉ số thông minh của anh không thể tưởng tượng ra được tôi ở đó, anh thích tới thì tới, đúng rồi, nhắc nhở anh một câu, nếu trong 5 ngày, công cụ của anh còn chưa ra, sẽ vĩnh viễn không ra được, bây giờ vài ngày rồi, gần đến thời gian đó?

Khóe miệng Mạc Phàm nhếch lên, cười nói.

Tần Thọ im miệng, hiển nhiên là bị dọa sợ.

Anh ta mới 20 tuổi, đang tuổi hái hoa, anh ta không còn công cụ, thảm hơn so với giết anh ta.

Còn nữa, anh ta không nghĩ Mạc Phàm trốn ở trong Vân Trung Thự, nên không phái người đi thăm dò.

- Nhóc con, ông đây tin mày một lần, tao lập tức qua đó, tốt nhất mày ở chỗ đấy, nếu không cho dù dùng công cụ khác, ông cũng đè cô Trần của mày.

Tần Thọ hung dữ nói.

- Anh không có cơ hội, tin tưởng tôi.

Mạc Phàm cười nhạt nói.

Lúc trước hắn còn lo lắng Tần Thọ sẽ quấy rối cô Trần, lần này có thể giải quyết luôn Tần Thọ rồi.

Tắt điện thoại, Mạc Phàm không suy nghĩ nữa, tiếp tục lĩnh hội Thái Thượng Hóa Linh Kinh.

Một khi kinh thư này tham phá, hiệu quả vô cùng kinh người, có thể nuốt sống linh thảo yêu đan, nhưng lĩnh hội chậm không phải bình thường.



Lúc này, đại sảnh số 1 Hoàng Gia Cửu Hào.

Hai tay Trần Vũ Đồng bị trói, tóc có chút lộn xộn, trong đôi mắt đẹp là phẫn nộ và vẻ không cam lòng.

Cô lưu số di động của Mạc Phàm, vốn là muốn giúp Mạc Phàm một chút, ai biết bây giờ lại hại Mạc Phàm.

Bây giờ Mạc Phàm không thể rơi vào tay Tần gia.

- Tần Thọ, tôi đồng ý gả cho anh, anh đừng làm hại Mạc Phàm, cậu ấy chỉ là đứa trẻ.

Tần Thọ không chỉ không cao hứng, trái lại mày nhíu chặt, trong mắt lộ ra lửa giận.

Lúc trước anh ta theo đuổi Trần Vũ Đồng lâu như vậy, tiện nhân này cũng không chịu gả cho anh ta.

Bây giờ anh ta muốn thu thập tên ranh con Mạc Phàm kia, cô ta lại nhả ra rồi.

Anh ta bỡn cợt nâng cằm Trần Vũ Đồng lên, cười ha ha.

- Bây giờ biết gả cho tôi, muộn rồi, đợi tôi tóm được tên ranh con kia, lại tới thu thập cô, đồ đê tiện.

Nói xong anh ta khoát tay áo với thuộc hạ bên cạnh.

Một đại hán áo đen cao lớn uy vũ lập tức đi tới.

- Thọ ca, muốn em sai người lập tức đi tới biệt thự số 9 bắt tên nhóc kia hay không?

- Cậu tụ tập nhân thủ trước, nếu biết tên ranh con ở đâu, sẽ không để nó trốn thoát.

Trong mắt Tần Thọ lóe lên hàn quang, cười mỉa nói.

- Dạ, Thọ ca.

Đại hán này cung kính nói.

- Đúng rồi, dạy dỗ người phụ nữ kia thế nào?

Tần Thọ hỏi tiếp.

- Thọ ca đi xem liền biết.

- Hả…?

Lông mày Tần Thọ nhướn lên, đi theo đại hán vào trong một phòng đơn.

Phòng này trang trí vô cùng xa hoa, giường lớn có thể chứa năm sáu người, một chiếc TV LCD 64 inch, bồn tắm lớn xa hoa, xung quanh đặt đủ đồ tình thú.

Lúc này trên giường có một mỹ phụ đang nằm, toàn thân đổ mồ hôi, quần áo quán bar trễ ngực dính sát vào làn da, lộ ra dáng người nóng bỏng.

Làn da trắng nõn như bạch ngọc lộ ra ửng đỏ, nhất là khuôn mặt, như đào mật chín, còn có mồ hôi nhỏ giọt, sắc đẹp có thể ăn được khiến người ta ước gì có thể cắn một miếng.

Hai chân mỹ phụ này kẹp chặt, tay dùng lực xé khăn trải giường, không ngừng lăn lộn trên giường.

Thỉnh thoảng phát ra tiếng thở dốc kiều mị, như đang cố gắng kìm nén gì đó.

Mỹ phụ này không phải ai khác là Nguyệt tỷ người phụ nữ của Đường Long.

- Nguyệt tỷ, thế nào, tư vị chịu mị dược rất khổ sở đi, có muốn suy xét yêu cầu của tôi không.

Tần Thọ nhìn Nguyệt tỷ dục tiên dục tử trên giường, cười đắc ý nói.

Đây không phải ngày đầu tiên anh ta muốn chơi người phụ nữ này, trước kia e ngại là người phụ nữ của Đường Long, anh ta không tiện ra tay.

Bây giờ anh ta thành lão đại nơi này, vốn tưởng rằng có thể đùa bỡn Nguyệt tỷ tùy ý, aibiết người phụ nữ này nói bán nghệ không bán thân.

Lúc trước Đường Long bảo cô ta uống rượu với ông chủ lớn, người phụ nữ này đều uống, lúc này còn chơi thanh cao với anh ta.

Nếu không phải không có công cụ, anh ta sớm đè Nguyệt tỷ rồi.

- Tôi nói rồi, cậu không phải Đường Long, cậu đừng mơ.

Nguyệt tỷ kìm nén lửa nóng hừng hực trong cơ thể, cắn răng nói.

Tuy cô không phải phụ nữ tốt gì, nhưng không phải không có giới hạn, ai cũng có thể đùa bỡn cô.

Đường Long có thể, bởi vì đó là Đường Long, anh danh chấn thành phố Đông Hải.

Tần Thọ không tức giận, trực tiếp đè người phụ nữ này không thú vị.

Anh ta thích cảm giác bắt đầu không chịu khuất phục, cuối cùng vẫn bị anh ta ngủ.

- Còn cứng miệng, đợi tôi tóm được tên nhóc Mạc Phàm kia, sẽ quay về chơi với cô.

Tóm lấy tên Mạc Phàm kia, thả công cụ ra, còn không phải sẽ thu thập hai tên tiện nhân này?

- Chúng ta đi!
Advertisement
';
Advertisement