- An bài của sư thúc tổ Sơn Hà không có ý kiến, cứ dựa theo sư thúc tổ nói mà làm ạ.
Mạnh Sơn Hà nuốt nước bọt, cúi người nói.
Vô Phong chân nhân ra tay hủy phân đà của Quỷ Ảnh Môn ở Thanh Thành, không có khả năng không biết cao thủ Hợp Đạo đuổi giết Mạc Phàm là ông ta mời.
- Con không có ý kiến, vậy ta có ý kiến, con muốn nghe hay không.
Lông mày Vô Phong giãn ra, nói tiếp.
- Mời sư thúc tổ nói, Sơn Hà nhất định làm theo.
Cơ thể Mạnh Sơn Hà run lên, giống như bị sét đánh, cúi đầu nói.
Tuy ông ta không biết Vô Phong chân nhân muốn nói gì, nhưng rất rõ ràng, Vô Phong chân nhân muốn tính sổ với ông ta rồi.
- Quỷ Ảnh Môn không từ thủ đoạn ra tay như vậy, đừng xuất hiện ở quanh Thần Nông Tông nữa, con vừa nói con có thể làm chuyện này, vậy chuyện này giao cho con làm đi, phía nam Thần Nông Tông không cho phép Quỷ Ảnh Môn tồn tại, bọn họ đi thì để bọn họ đi, đám người này không đi, con diệt bọn họ, các phía khác ta sẽ phái người khác đi làm, chuyện này có cần lão tổ Mạnh Bất Đồng nhà con ra chỉ thị không?
Mặt Vô Phong không chút thay đổi, hỏi.
Ngày hôm qua ông nhìn kỹ phương pháp Mạc Phàm cho ông, nếu thuận lợi thì cùng lắm là 4 năm, vợ của ông sẽ tỉnh lại.
Vì vậy, trong chớp mắt khúc mắc đêm qua ông vẫn chưa cởi bỏ được giải, tu vi của ông cũng tăng lên một bước.
Phải biết rằng, đến cảnh giới này của ông, muốn tăng nửa bước đều phải ngàn năm, đã lâu rồi tu vi của ông không tăng.
Ông đã xưng Mạc Phàm là con của cố nhân ông, Mạc Phàm tiến vào Thần Nông Tông sẽ đơn giản hơn trước, giải quyết toàn bộ vấn đề của hắn.
Quỷ Ảnh Môn bị đuổi khỏi Thần Nông Tông, chỉ sợ sát thủ của tông phái khác cũng không dám ra tay với Mạc Phàm.
- Mệnh lệnh của sư thúc tổ tất nhiên Sơn Hà sẽ nghe theo, chuyện này không cần nói cho lão tổ nhà con biết, lão tổ nhà con cũng nhìn Quỷ Ảnh Môn không vừa mắt đã lâu, chuyện này đợi con đưa mười người đứng đầu hải tuyển đến Thần Nông Tông sẽ đi làm.
Sắc mặt Mạnh Sơn Hà khó coi tới mức tận cùng, nhưng cung kính nói.
Ông ta thuê Quỷ Ảnh Môn, bây giờ lại đi đuổi Quỷ Ảnh Môn khỏi Thần Nông Tông, ông ta không thể đối phó Mạc Phàm, còn đuổi Quỷ Ảnh Môn ra ngoài.
Từ nay về sau, Mạnh gia bọn họ không đội trời chung với Quỷ Ảnh Môn rồi.
Nhưng Vô Phong chân nhân bảo lão tổ ông ta làm vậy, cũng chỉ có thể làm vậy.
Nhưng ông ta nhất định phải về Thần Nông Tông một chuyến. Cho dù Mạc Phàm vào Thần Nông Tông, cũng không lập tức trở thành đệ tử của chưởng môn, nếu đưa Mạc Phàm đến nơi có thể tiếp xúc với lão tổ Mạnh gia bọn họ, bọn họ muốn đối phó Mạc Phàm còn có cơ hội, cho dù là con cố nhân của Vô Phong chân nhân, tuyệt đối có thể khiến Mạc Phàm tiến vào Thần Nông Tông.
- Không cần, con đi làm luôn đi, mười người này sẽ do Chúc Vũ và Lương Nguyệt Hoa dẫn vào Thần Nông Tông thì hơn, nếu con muốn nói gì đó với Mạnh Bất Đồng, cứ nói qua Thông Tấn Phù là được, không cần phiền phức trở về Thần Nông Tông như vậy, nếu chuyện ta công đạo cho con không hoàn thành, con khoan hãy về Thần Nông Tông, chuyện này con có thể nói cho Mạnh Bất Đồng qua Thông Tấn Phù, bây giờ con có thể đi làm rồi.
Vô Phong giống như đoán được tâm tư của Mạnh Sơn Hà, lạnh lùng nói.
- Dạ, sư thúc tổ, con lập tức đi làm.
Sắc mặt Mạnh Sơn Hà khó coi, không dám phản kháng, gật đầu đứng dậy.
Nói xong, ông ta lạnh lùng liếc Mạc Phàm một cái, rời khỏi sân.
Vô Phong không để ở trong lòng, nhìn về phía Chu Thanh Vân.
- Thanh Vân, con dẫn đám Mạc Phàm về Thần Nông Tông với Chúc Vũ và Lương Nguyệt Hoa, con là đệ tử của Thần Nông Tông, lại là con trai của Chu Bất Vi, mười bọn họ sẽ không xảy ra chuyện gì ở Thần Nông Tông đúng không?
Mạnh Bất Đồng đều là ông nhìn tiến vào Thần Nông Tông, tuy ông bận chữa bệnh cho vợ, nhưng mấy năm gần đây Mạnh gia phát triển thế nào ông cũng có biết.
Mạnh gia ăn thiệt lớn như vậy từ chỗ Mạc Phàm, cho dù ông nói Mạc Phàm là con cố nhân của ông, Mạnh gia cũng không từ bỏ ý đồ.Nhưng Chu Bất Vi thì khác, Chu Bất Vi nợ Mạnh Bất Đồng ơn cứu mạng, không làm bất luận chuyện gì không tuân theo quy định.
Tuy Chu Bất Vi là Chu Bất Vi, Chu Thanh Vân là Chu Thanh Vân, nhưng ông đã mở lời, Chu Thanh Vân sẽ không như Mạnh Sơn Hà.
Có Chu Thanh Vân che chở, Mạc Phàm ở Thần Nông Tông sẽ không có vấn đề gì.
- Sư thúc tổ yên tâm, con là đệ tử của luật pháp đường, qua hải tuyển, bọn họ là đệ tử của Thần Nông Tông, có con ở đây, bọn họ sẽ không xảy ra chuyện gì.
Chu Thanh Vân cung kính nói.
Ông ta không phải kẻ ngốc, lúc trước ông ta không biết Vô Phong chân nhân giữ ông ta lại làm gì, bây giờ ông ta đã hiểu rõ, Vô Phong chân nhân muốn ông ta bảo hộ đám Mạc Phàm.
- Rất tốt, cho con hai ngọc phù, một cái con dẫn tiểu tử kia đưa đến Vô Thiên Phong, một cái con dẫn vị cô nương kia tới Vô Hỏa Phong, bọn họ sẽ hiểu là tình huống gì.
Vô Phong lấy hai ngọc phù ra, đưa cho Chu Thanh Vân.
- Con dẫn những người khác đi trước, ta còn mấy lời muốn nói với Mạc Phàm, các con đợi một lát ở cửa nam, ta sẽ dẫn cậu ấy tới cửa nam.
Vô Phong lại nói tiếp.
- Dạ, sư thúc tổ.
Chu Thanh Vân nhận ngọc phù, cất đi, dẫn theo những người khác rời khỏi sân.
Dưới sân, bất luận là người tham gia hải tuyển hay người của Quỷ Ảnh Nhất Tộc đều rời đi.
Thấy những người đó rời đi, Vô Phong bố trí một trận pháp, đi đến bên cạnh Mạc Phàm.
- Đa tạ Vô Phong sư thúc.
Mạc Phàm hơi cúi người với Vô Phong, nói.
Không thể không nói, Vô Phong giúp hắn một đại ân.
Có thân phận con cố nhân của Vô Phong sư thúc, ngoại trừ sư phụ hắn ra, không cần giải thích với những người khác.
Trừ chuyện đó ra, hắn còn có thêm một tầng bảo hộ.
Vô Phong sư thúc là cao thủ Đại Thừa nổi tiếng của Thần Nông Tông, không ít người muốn động vào hắn phải nghĩ tới Vô Phong sư thúc.
Không chỉ như vậy, hắn ở Thần Nông Tông sẽ tốt hơn nhiều.
- Có thể giúp ta đều giúp con làm, nên nhắc nhở con cũng nhắc nhở rồi, nhưng ta vẫn nhắc nhở con một câu, Mạnh Bất Đồng và Ngạo Nhật Sơn Tông đều không dễ chọc, ta đưa cho con thân phận này chỉ giúp con một phần nhỏ, con thành đệ tử của Vô Cực sư huynh cũng có thể giúp con một phần, nhưng vẫn phải xem chính con, nếu thực lực của con không đủ, người thua cuối cùng sẽ là con, nói cách khác con có thể nhớ chuyện từ nay về sau là chuyện tốt, nhưng cũng có khả năng hại chết con.
Vô Phong lạnh nhạt nói.
- Sư thúc giáo huấn rất phải, con nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng.
Mạc Phàm cười nhạt, nói.
Hắn đã chết một lần, hiểu rõ chuyện này hơn Vô Phong sư thúc nói.
- Con biết là tốt, ta phải đi tìm mấy thứ cần chữa cho sư cô con, sẽ phải rời khỏi Thần Nông Tông một thời gian, tự giải quyết cho tốt đi, nếu ở Thần Nông Tông có thể tránh Mạnh Bất Đồng thì cố gắng tránh đi, muốn đấu với Mạnh Bất Đồng ít nhất phải đợi con có tiên khí rồi nói, trả lại con thứ này.
Ngón tay Vô Phong khẽ động, mệnh kiếm bay tới bên cạnh Mạc Phàm.
- Đa tạ sư thúc.
Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cất mệnh kiếm đi.
Không có tiên khí, quả thật không đối phó được Mạnh Bất Đồng sư huynh.
- Con đi về thôi.
Vô Phong vung tay lên, ông và Mạc Phàm cùng biến mất.