Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

Cách đó không xa, Long Vạn Sinh vẫn không ra tay hơi nhếch miệng, ông ta thở phào nhẹ nhõm.  

             Dưới bao vây tấn công của nhiều cao thủ như vậy, Mạc Phàm giãy dụa lâu như thế, cuối cùng cũng sắp chết rồi.  

             Phải biết rằng ở đây có hai cao thủ Hóa Thần, và hơn mười cao thủ Nguyên Anh, đổi lại là những người khác, chỉ sợ bị giết lâu rồi.  

             Nếu Mạc Phàm không chết, chỉ sợ Long gia bọn họ xong rồi.  

             Tử đạo hữu bất tử bần đạo, Mạc Phàm chết thì hơn.  

             Ở một bên khác, Đông Phương Sóc và mỹ phụ vốn sắp không chịu được, nhưng thấy một màn như vậy thì càng thêm ra sức.  

             Bọn họ chỉ cần chống đỡ thêm một lát là được, Mạc Phàm sống không lâu nữa đâu.  

             Giữa mọi người, Mạc Phàm nhìn thoáng qua binh khí đâm về phía hắn, khóe miệng hắn hơi nhếch lên, không có một chút sốt ruột nào, hai chữ truyền từ miệng hắn ra:  

             - Cửu Tinh!  

             Một tay hắn chậm rãi rút trường kiếm Cửu Tinh ra, hai sao còn lại cũng sáng lên.  

             Ngay sau đó.  

             Trái lại trên người Mạc Phàm không xuất hiện tinh cầu nữa, nhưng hơn mười tinh cầu phân chia ra xuất hiện trên người đám người của Ngạo Nhật Sơn Tông, Bộ Kinh Phàm, và mấy người khác.  

             Vẻ mặt mấy người sửng sốt, cơ thể giống như bị định trụ, binh khí ở trong tay không có biện pháp tiến lên trước nửa phân.  

             - Cơ thể của ta?  

             - Chuyện này, chuyện này là sao?  

             Vừa rồi đám người còn vênh váo đắc ý, chỉ trong chớp mắt trên mặt tràn đầy bối rối.  

             Quả thật tinh cầu bảo hộ Mạc Phàm đã được phá, nhưng không có nghĩa là bọn họ có cơ hội nữa.  

             Trái lại bọn họ đã tiến vào trong bẫy của Mạc Phàm.  

             Bởi vì ở bên trong tinh cầu nhỏ này, bọn họ không thể dùng một chút lực Nguyên Anh, cơ thể giống như không còn là của mình, căn bản không thể nhúc nhích.  

             Cho dù là người của Ngạo Nhật Sơn Tông, hay là đám Bộ Kinh Phàm cũng như vậy, không có một ai ngoại lệ.  

             - Tiểu tử, chúng tôi là chân pháp đường của Ngạo Nhật Sơn Tông, nếu ngươi dám giết chúng tôi, hậu quả thế nào hẳn là ngươi hiểu rõ.  

             Một đệ tử của Ngạo Nhật Sơn Tông nhíu mày nói.  

             Nếu người của chân pháp đường đi chấp hành nhiệm vụ bị người ta giết Ngạo Nhật Sơn Tông sẽ phái người của chân vũ đường.  

             Người của chân vũ đường, thấp nhất cũng là tu sĩ Hóa Thần, giết Mạc Phàm đơn giản như nghiền chết một con kiến.  

             Hơn nữa chân vũ đường giống như bọn họ, mỗi lần ra tay đều là 6 người một tổ.  

             Sáu tu sĩ Hóa Thần, còn không giết được một tu sĩ Kim Đan?  

             Vẻ mặt Mạc Phàm lãnh khốc, hắn lạnh lùng liếc đệ tử của Ngạo Nhật Sơn Tông một cái.  

             - Ta dụ các ngươi tới là muốn giết các ngươi, tốt nhất là Ngạo Nhật Sơn Tông các ngươi phái Long Ngạo Thiên tới giết ta, nếu không ta sẽ dụ người của Ngạo Nhật Sơn Tông các ngươi ra, sau đó giải quyết từng đám.  

             - Long Ngạo Thiên, ngươi?  

             Mấy đệ tử của Ngạo Nhật Sơn Tông sửng sốt, chỉ trong chớp mắt đã hiểu rõ.  

             Bình thường có ai giết người của Ngạo Nhật Sơn Tông bọn họ, trốn còn không kịp.  

             Mạc Phàm lại lấy Ngũ Quỷ Phệ Hồn Chú ra, cố ý dụ bọn họ tới, xem ra là có cừu hận rất sâu với Long Ngạo Thiên.- Mạc công tử, chúng tôi chỉ tham tiền tài mà thôi, ngươi…  

             Bộ Kinh Phàm kích động nói.  

             Ông ta thử nhiều phương pháp, đều không thể làm gì được tinh cầu nhỏ này.  

             Cứ tiếp tục như vậy, ông ta chắc chắn sẽ chết trên tay Mạc Phàm.  

             - A… Ý của ngươi là, các ngươi tới giết ta, tuy không thành công, nhưng ta nên tha thứ cho các ngươi sao?  

             Mạc Phàm nói với vẻ khinh thường.  

             - Chuyện này…  

             Mặt Bộ Kinh Phàm đỏ bừng, không biết phải nói gì.  

             - Bạo!  

             Mạc Phàm khẽ quát.  

             Trong những tiểu tinh cầu đó, bỗng nhiên lóe lên tinh quang, bao phủ mọi người ở trong.  

             Tinh quang thu lại, ngoại trừ pháp bảo trong tay những người này, những thứ khác đều biến thành ngôi sao rơi trên đất.  

             Ở phía xa, vẻ mặt Long Vạn Sinh ngẩn ra, trong mắt đều là khó mà tin được.  

             Ông ta tưởng rằng những người đó sẽ ép Mạc Phàm tới đường cùng, không ngờ chỉ trong chốc lát, những người này đã bị Mạc Phàm giết.  

             Ông ta gần như không do dự, xoay người bay về phía xa.  

             Sắc mặt Đông Phương Sóc và mỹ phụ cũng không khá hơn chút nào, nhiều cao thủ Nguyên Anh như vậy, bọn họ giết hết cũng không khó.  

             Nhưng Mạc Phàm chỉ là tu sĩ Kim Đan, chuyện này quá khó tin rồi.  

             Một tu sĩ Kim Đan, giết tu sĩ Nguyên Anh đơn giản như giết gà.  

             Hai người vốn đang định chống đỡ thêm lát nữa, nhưng thấy một màn như vậy bọn họ quyết định rời đi.  

             Ma Long chịu khống chế của Mạc Phàm, vừa rồi Mạc Phàm phân tâm đối phó những người khác, hiện giờ Mạc Phàm giết toàn bộ mấy người khác rồi, nếu đơn độc khống chế Ma Long, không phải không có khả năng giết được bọn họ.  

             Hai người nghĩ như vậy, thì vội vàng xoay người biến mất khỏi chân trời.  

             Mạc Phàm nhìn thoáng qua hai người, không bảo Ma Long đuổi theo bắt.  

             Ý niệm của hắn vừa động, trong mắt hắn nở rộ hồng liên, Ma Long nhanh chóng thu nhỏ lại, quay trở về sâu trong đáy mắt hắn, suy yếu xuất hiện trên mặt hắn.  

             Nếu Đông Phương Sóc và mỹ phụ chống đỡ thêm lát nữa, sẽ phát hiện người chống đỡ không được là hắn.  

             Ma Long tiêu hao quá lớn, hắn mới thả ra chưa qua 3 phút, nhưng linh khí trong cơ thể hắn đã tiêu hao chín phần.  

             Lại đánh tiếp, một phút cũng không kiên trì nổi, hắn chỉ có thể bảo Ma Long đưa hắn về Thiên Long Thành.  

             Hắn không đuổi theo Đông Phương Sóc và mỹ phụ, nhưng nhìn về phía Long Vạn Sinh.  

             - Cửu Tinh Lạc Nguyệt.  

             Cửu Tinh trong tay hắn chém về phía Long Vạn Sinh rời đi.  

             Trên bầu trời, một vòng ánh trăng lập tức xuất hiện, giống như ngôi sao rơi xuống chém về phía Long Vạn Sinh.  

             Hắn không có cảm giác với việc Long Vạn Sinh phản bội, nhưng không có nghĩa là phản bội hắn xong, còn có thể sống sót.  

             Long Vạn Sinh còn chưa chạy được xa, thì phát hiện bỗng nhiên trời tối sầm lại, sau đó uy áp khổng lồ đè về phía ông ta.  

             Ông ta ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời, mí mắt lập tức nâng lên.  

             Ánh trăng như tiểu sơn thiêu đốt hỏa diễm hừng hực, đã đến nơi cách ông ta chưa tới mười thước.  

             - Không, Mạc công tử tha mạng, con ta còn đợi ta về nhà…  

             Long Vạn Sinh không cam lòng kêu lên.  

             - Trời làm bậy còn có thể tha thứ, tự tạo nghiệt không thể sống.  

             Mạc Phàm lạnh lùng nói.  

             Hắn cứu con trai của Long Vạn Sinh, Long Vạn Sinh dụ hắn tới cạm bẫy này, còn muốn hắn tha thứ?  

             Ánh trăng vẫn chiếu xuống, đập mạnh lên người ông ta.  

             Một hố sâu xuất hiện, sóng năng lượng tàn sát bừa bãi xung quanh, hàn sát khí và không gian loạn lưu lại sôi trào hừng hực, Huyền Vũ vốn bừa bãi không chịu nổicàng giống như phế tích.  

             Mạc Phàm xác nhận khí tức của Long Vạn Sinh đã biến mất, hơn nữa xung quanh không còn tu sĩ khác, văn tự Yêu Tộc màu xanh xuất hiện trên người hắn, chỉ trong phút chốc đã bao trùm trăm mét.  

             Có ít người biết Sát Sinh Đại Thuật trên Địa Cầu, nhưng ở Tu Chân giới thì khác.  

             Nếu bị người ta nhận thấy, chỉ sợ sẽ khủng bố hơn hắn có được huyết mạch Hồng Liên và Tạo Hóa Ấn.  

             Cho nên không phải bất đắc dĩ, hắn sẽ cố gắng không sử dụng Sát Sinh Đại Thuật.  

             Nếu sử dụng, nhất định phải vô cùng cẩn thận, nếu không hậu quả vô cùng nghiêm trọng.  

             Văn tự của Yêu Tộc đến chỗ nào, chỗ nam tử tóc bạc, Bộ Kinh Phàm và những đệ tử của Ngạo Nhật Sơn Tông tử vong, có một đám tiểu tinh vực lập tức xuất hiện.  

             Bên trong tinh vực, một đạo quang tuyến bay ra chiếu lên người Mạc Phàm. Cơ thể Mạc Phàm hơi chấn động, trên Kim Đan màu bạc, từng đạo hoành văn xuất hiện, khí tức vốn suy yếu của hắn nhanh chóng tăng lên, chỉ trong chớp mắt đã nghìn dặm.

Advertisement
';
Advertisement