Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

- Hửm?  

             Đám Đông Phương Sóc nhướn mày, nhìn theo tầm mắt của Mạc Phàm, trên mặt bọn họ tràn đầy vui vẻ.  

             Mấy bọn họ cộng thêm đám người của Ngạo Nhật Sơn Tông, đã đủ đối phó Mạc Phàm.  

             Thật không ngờ còn một đám người khác nữa.  

             Như vậy cho dù Mạc Phàm có năng lực thông thiên cũng không thể thoát khỏi.  

             Phía Mạc Phàm nhìn, một cơn gió xoáy đột nhiên nổi lên, gió xoáy tản đi, một mỹ phụ và một nam tử tóc bạc xuất hiện.  

             Mỹ phụ này đúng là người lấy Băng Phong Đảm đi.  

             Mỹ phụ này vừa xuất hiện, Long Vạn Sinh chớp lóe một cái thì tới bên cạnh mỹ phụ này, quỳ một gối với mỹ phụ.  

             - Phượng đại nhân, ta đã làm theo lời đại nhân nói, mong Phượng đại nhân tha cho Long gia ta.  

             Long Vạn Sinh cung kính nói.  

             - Đứng dậy đi.Mỹ phụ không thèm nhìn Long Vạn Sinh nói.  

             - Đa tạ Phượng đại nhân, tiểu tử này là người giết Nghịch thiếu con trai đại nhân, cũng chính cậu ta là người diệt tàn hồn của Ma Long.  

             Long Vạn Sinh vui vẻ trong lòng, ông ta đứng phía sau mỹ phụ, cười mỉa với Mạc Phàm.  

             Mỹ phụ khẽ nâng mí mắt, lạnh lùng nhìn chằm chằm Mạc Phàm, khóe miệng bà ta hơi nhếch lên nụ cười đầy hứng thú.  

             - Tiểu tử, tu vi của ngươi không cao, nhưng lá gan không nhỏ.  

             Mạc Phàm chỉ có tu vi Kim Đan, tuy có được thực lực mấy trảm, nhưng chỉ là tu sĩ Kim Đan.  

             Ở trước mặt tu sĩ Hóa Thần, chút thực lực ấy không đủ nhìn.  

             Nhưng nơi này không chỉ có tu sĩ Hóa Thần, còn không ít tu sĩ Nguyên Anh thực lực không thể khinh thường.  

             Ví dụ như người của Ngạo Nhật Sơn Tông, tuy những người này không phải nửa bước Hóa Thần, nhưng bất luận là người nào đều không kém Bộ Kinh Phàm nửa bước Hóa Thần.  

             Ở trước mặt thế trận như vậy, cho dù là Nghịch Thủy Hàn cũng sẽ không nói hai lời, lập tức chạy trốn.  

             Vậy mà Mạc Phàm còn bảo bọn họ hiện thân, cộng thêm bà ta nữa, Mạc Phàm càng không có khả năng chạy trốn.  

             - Mẹ của Nghịch Thủy Hàn sao?  

             Mạc Phàm hơi bất ngờ hỏi.  

             - Không sai.  

             Mỹ phụ gật đầu.  

             - Anh ta là bà nuốt vào, rồi sinh ra sao?  

             Mạc Phàm lắc đầu, cười nhạt nói.  

             Mạc Phàm vừa nói những lời này, vẻ mặt không ít người mờ mịt nhìn về phía mỹ phụ.  

             - Người còn có thể sinh ra như vậy sao?  

             Tươi cười trên mặt mỹ phụ cứng đờ, nhưng lập tức khôi phục như thường, sắc bén ở trong mắt bà ta dày đặc hơn nhiều.  

             - Tiểu tử, ngươi giết con ta, còn di ngôn gì không?  

             Mạc Phàm hơi nhếch miệng cười nhạt.  

             Lúc trước hắn vẫn nghi ngờ, Nghịch Thủy Hàn không phải con trai của Băng Phượng.  

             Nhìn thấy mỹ phụ này, chỉ trong chớp mắt hắn liền hiểu rõ là vì sao.  

             Mỹ phụ này không phải là Băng Phượng, mà là một ma thú thuộc tính thủy tên là Thủy Phượng.  

             Tên của loại ma thú này mang chữ “Phượng”, thực ra chỉ có dáng vẻ giống phượng hoàng mà thôi, không có chút huyết mạch của phượng hoàng.  

             Cho dù có Băng Phách Chi Thể trời sinh, nhưng thực lực kém Băng Phượng rất nhiều.  

             Nhưng mỹ phụ này dung hợp Băng Phượng Hồn, có thể phát huy ra một chút uy lực của Băng Phượng.  

             Chỉ là đáng tiếc, mỹ phụ này còn chưa thể dung hợp Băng Phượng Đảm hoàn toàn.  

             Nghịch Thủy Hàn vốn giúp mỹ phụ này luyện hóa Băng Phượng Đảm, đáng tiếc Nghịch Thủy Hàn bị giết chết, hơn nữa Băng Phượng Đảm bị hắn chém ra một đạo vết rạn, muốn dung hợp hoàn toàn cần rất nhiều thời gian.  

             Thiên phú thần thông của Thủy Phượng tên là Thôn Phệ, thứ bị cắn nuốt trải qua một thời gian thai nghén sẽ được sinh ra.  

             Những người này sẽ có thể chất như Thủy Phượng, còn vô cùng trung thành với Thủy Phượng, hoàn toàn nghe lệnh của Thủy Phượng.  

             Nghịch Thủy Hàn hẳn là một tu sĩ bị Thủy Phượng thôn phệ, không phải con trai chân chính của mỹ phụ này.  

             Không chỉ Nghịch Thủy Hàn, nam tử tóc bạc bên cạnh Thủy Phượng cũng từng bị Thủy Phượng thôn phệ.  

             - Tiểu tử, ngươi không nghe thấy lời bản cung nói sao?  

             Mỹ phụ thấy Mạc Phàm không nói lời nào, thì lạnh lùng nói.  

             - Di ngôn, ta không có, nhưng ta có mấy câu muốn nói với các ngươi.  

             - Thứ nhất, Hoa Vĩ Long ở đây, hôm nay các ngươi không lấy được, sau này các ngươi càng không lấy được.  

             Mạc Phàm lấy Hoa Vĩ Long ra nói.  

             - Thứ hai, ta vốn đến tìm Huyền Vũ vạn năm, ta thất bại, hôm nay các ngươi tới tìm ta báo thù, cũng sẽ giống như ta, thất bại.  

             - Tiểu tử, ngươi làm chúng ta thất bại thế nào đây?  

             Một đệ tử của Ngạo Nhật Sơn Tông cười khinh thường nói.  

             Mạc Phàm chỉ là một tu sĩ Kim Đan, có thể khiến hai Hóa Thần và một đám tu sĩ Nguyên Anh thất bại sao?  

             - Trừ phi heo có thể leo cây.  

             Đông Phương Sóc cười nói.  

             - Thứ ba, quả thật ta không phải đối thủ của các ngươi.  

             Mạc Phàm nói tiếp.  

             Với thực lực của hắn hiện giờ, nếu không dựa vào những thứ khác, với không cho hắn đủ thời gian chuẩn bị, hắn chỉ có thể đối phó ba tu sĩ Nguyên Anh đỉnh phong của đại tông môn.  

             Nhiều hơn ba người, hắn chỉ có thể chạy trốn.  

             Còn tu sĩ Hóa Thần, cho dù là tán tu Hóa Thần ở tinh cầu nhỏ, chỉ cần không bị trọng thương giống như Đông Phương Sóc, hắn sẽ không ra tay với tu sĩ Hóa Thần, lập tức rời đi.  

             Bởi vì hắn ra tay với tu sĩ Hóa Thần, người bị giết chỉ là hắn.  

             Đông Phương Sóc thấy Mạc Phàm thừa nhận không phải đối thủ, thì nói với những người khác:  

             - Các vị, chúng tôi chỉ cần Hoa Vĩ Long trên người tiểu tử này, không biết các vị có ý kiến không?  

             Nhu cầu cấp bách của ông ta là cần Hoa Vĩ Long giải quyết một vấn đề trên người, nếu không một tu sĩ Hóa Thần sẽ không cướp của một tiểu tử cấp bậc Kim Đan.  

             - Ta chỉ cần cơ thể của tiểu tử này.  

             Mỹ phụ nói tiếp.  

             Cơ thể Mạc Phàm tốt hơn bà ta nghĩ nhiều, nếu thôn phệ Mạc Phàm, sẽ có được chỗ tốt không tưởng tượng được.  

             Tuy Hoa Vĩ Long là bảo vật vô cùng quý hiếm, nhưng kém cơ thể Mạc Phàm một chút.  

             Mấy người của Ngạo Nhật Sơn Tông do dự một lát, sau đó nhìn thoáng qua nhau.  

             Tuy bọn họ là người của Ngạo Nhật Sơn Tông, nhưng Đông Phương Sóc và mỹ phụ đều là tu sĩ Hóa Thần.  

             Nếu bọn họ không đồng ý, chỉ sợ không bắt được Mạc Phàm dễ dàng như vậy.  

             Hơn nữa mục đích của bọn họ không giống mục đích của hai người này.  

             - Hai thứ này thuộc về mọi người, những thứ khác trên người tiểu tử này đều thuộc về chúng tôi.  

             Bọn họ chỉ tới liệp sát Mạc Phàm, ở trong mắt người thường Hoa Vĩ Long vô cùng trân quý, nhưng không là gì trong mắt Ngạo Nhật Sơn Tông bọn họ, bọn họ không định mang thi thể của Mạc Phàm về, đưa cho mỹ phụ này cũng không phải không thể được.  

             - Có thể.  

             Mỹ phụ gật đầu.  

             - Ta cũng không có vấn đề.  

             Đông Phương Sóc nói tiếp.  

             Một đám người phân chia một lát đã xong, sau đó tất cả đôi mắt đều nhìn về phía Mạc Phàm.  

             - Tiểu tử, ngươi còn gì muốn nói?  

             Một người của Ngạo Nhật Sơn Tông nhìn Mạc Phàm như nhìn con mồi, nói.  

             Mạc Phàm hơi nhếch miệng, nhìn lướt qua Đông Phương Sóc và mỹ phụ mặc cung trang.  

             - Ta không giết được hai ngươi, lần này ta cũng không chuẩn bị giết, nhưng ta sẽ giết, các ngươi đợi thời cơ thì tốt, quả thật các ngươi có năng lực giết ta, nhưng các ngươi chọn sai thời gian, cũng chọn sai địa điểm rồi.  

             - Có ý gì?  

             Đám Đông Phương Sóc nhíu mày, vẻ mặt ngây ngốc.  

             - Ý là các ngươi nên chọn sớm vài ngày, địa điểm không phải hồ Huyền Vũ, một nơi không có Huyền Vũ.  

             Mạc Phàm cười lạnh lùng nói.  

             Hắn nói xong thì vận khởi Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công, linh khí nhập vào trong quả đấm của hắn một cách dũng mãnh, một quyền đánh mạnh xuống dưới chân.
 

Advertisement
';
Advertisement