Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

Phía sau tảng đá không có chút phản ứng.  

             - Không ra à?  

             Mạc Phàm nhíu mày, một tay vung lên không trung, một đạo khí trảm hình nguyệt nha chém lên tảng đá kia.  

             Không đợi khí trảm đến trước tảng đá kia, mấy bóng dáng ở phía sau cự thạch nhoáng lên một cái rồi đi ra.  

             “Rầm!” Cự thạch bị khí trảm chém tứ phân ngũ liệt.  

             Trong mấy nhân ảnh kia, không che mặt như đám người trước, đám người này ngoại trừ Long Vạn Sinh ra, những người khác đều mặc trường bào màu đỏ hoa văn vàng.  

             Bên hông là đai lưng bạch ngọc, chân đi giày hoa văn vàng, mỗi người đều cao lớn uy vũ, uy phong lẫm liệt.  

             - Mạc công tử, thật xin lỗi, tuy ngươi đã cứu con trai ta, nhưng ngươi đắc tội quá nhiều người, vì Long gia chúng ta, ta chỉ có thể làm vậy.  

             Bên cạnh đám người này, Long Vạn Sinh hơi nhếch miệng cười, trên mặt không có chút áy náy.  

             Mạc Phàm cứu con ông ta, ông ta đã tạ lễ Mạc Phàm đủ rồi.  

             Ông ta đã không nợ Mạc Phàm, bảo ông ta vì Mạc Phàm mà hủy Long gia bọn họ, chỉ sợ không ai ngu ngốc như thế.  

             “A.” Trong mắt Mạc Phàm không có chút phẫn nộ, chỉ hơi đáp.  

             Lúc Mạnh Vô Kỳ nói tin này cho hắn, hắn cũng hơi hoài nghi.  

             Nếu con trai của Long Vạn Sinh bệnh nặng, hắn là y tiên giỏi nhất ở Thiên Long Thành, Long Vạn Sinh để thứ quan trọng như vậy ở lại, nhưng không mời hắn đi khám bệnh cho con trai ông ta, chuyện này rất không bình thường.  

             Nhưng hắn vẫn tới đây.  

             Nhỡ đâu thật sự có tin về Huyền Vũ vạn năm, chuẩn bị cho Tiểu Vũ phương án thứ hai, điều này cũng rất đáng giá.  

             Còn chuyện Long Vạn Sinh phản bội, cho dù hắn hơi khó chịu, nhưng chỉ một chút.  

             Người vì tài mà chết, chim vì ăn mà chết, loại chuyện này rất bình thường ở Tu Chân giới.  

             Hắn chỉ gặp Long Vạn Sinh vài lần, chưa nói tới có giao tình gì, không cần thiết phải tức giận vì một người không có giao tình.  

             - Mạc công tử, nể mặt ngươi cứu con trai ta, ta nói cho ngươi một tin tức, mai rùa trên tay ngươi là thật, nhưng không phải ở hồ Huyền Vũ này, mà do mấy vị này cung cấp, dùng để dụ ngươi tới Thiên Long Thành.  

             Long Vạn Sinh giải thích.  

             - Xác Huyền Vũ vạn năm các ngươi mang tới, là đạt được trên người thú Ngạo Nhật Sơn Tông các ngươi nuôi nhốt, chuẩn bị luyện chế Thần Sơn đúng không?  

             Mạc Phàm dời mắt nhìn thoáng qua mấy người bên cạnh Long Vạn Sinh, cười nói.  

             Mấy người này không cần nghĩ, chỉ nhìn y phục là nhìn ra được đệ tử pháp đường của Ngạo Nhật Sơn Tông, chuyên xử lý tu sĩ đắc tội Ngạo Nhật Sơn Tông.  

             Ví dụ như người trên người có Ngũ Quỷ Phệ Hồn Chú.  

             Mai rùa Long Vạn Sinh đưa cho hắn là thật, nếu từ người những người này ra, vậy không có vấn đề gì rồi.  

             Ngạo Nhật Sơn Tông ngoại trừ dưỡng Huyền Xà gần mười vạn năm ra, còn có một Huyền Quy mười vạn năm.  

             Ngạo Nhật Sơn Tông dùng hai yêu thú này, đào tạo ra một con Huyền Vũ, Huyền Vũ này đỡ một đại sơn rất quan trọng của Ngạo Nhật Sơn Tông.  

             Cụ thể là ở nơi nào, hắn không biết.  

             Nhưng mai rùa Huyền Vũ vạn năm mà Ngạo Nhật Sơn Tông lấy ra, đều từ Huyền Vũ này lột xác.  

             Bởi vì mai rùa Huyền Vũ có thể biến hóa lớn nhỏ theo linh khí, rất thích hợp luyện nhập sơn thể trung.  

             - Tiểu tử, ngươi biết nhiều về Ngạo Nhật Sơn Tông của chúng tôi thật.  

             Trong đám người này, người cầm đầu nhướn mày, lạnh lùng nói.  

             - Các ngươi tới hơi muộn đó.  

             Mạc Phàm hơi nhếch miệng nói.  

             Hắn để lộ Ngũ Quỷ Phệ Hồn Chú lâu như vậy, lúc này Ngạo Nhật Sơn Tông mới tìm tới, chậm hơn hắn nghĩ nhiều.  

             - Tiểu tử, nếu ngươi không co đầu rụt cổ ở trong Thiên Long Thành, ngươi sớm đã chết rồi.  

             Đệ tử của Ngạo Nhật Sơn Tông lạnh lùng nói.  

             Trong Thiên Long Thành cấm tranh đấu, một khi bọn họ ra tay với Mạc Phàm, sẽ hấp dẫn trú quân tới rất nhanh.  

             Ngoại trừ trú quân ra, Mạc Phàm rất thân với Thiên Cơ Các. Trong trú quân không có cao thủ Hóa Thần, cao thủ duy nhất Nghịch Thủy Hàn cũng bị Mạc Phàm giết, nhưng lão giả họ Viên ở bên cạnh Lý Thanh Thành là tu sĩ Hóa Thần, lão giả họ Viên này ra tay, không chỉ không giết được Mạc Phàm, trái lại sẽ bất đắc dĩ góp vào toàn bộ, cho nên bọn họ mới lấy mai rùa ra, dụ Mạc Phàm tới đây.  

             Mạc Phàm cười nhạt, dời mắt khỏi đám người của Ngạo Nhật Sơn Tông.  

             - Tuy ta không có hứng thú trông các ngươi như thế nào, nhưng vẫn nên tháo khăn che mặt xuống đi, Bộ Kinh Phàm, Đông Phương Sóc, mấy người khác hẳn là tới vì Hoa Vĩ Long?  

             Sắc mặt đám Đông Phương Sóc thay đổi, mấy người nhìn thoáng qua nhau, tay khẽ lướt qua mặt, khăn che mặt biến mất, lộ ra gương mặt của bọn họ.  

             Không phải người khác, đúng là Đông Phương Sóc, Bộ Kinh Phàm, mấy người còn lại là tu sĩ tranh giành Hoa Vĩ Long ngày đó.  

             Tuy trong mấy người này chỉ có Đông PhươngSóc là tu sĩ Hóa Thần, nhưng mấy người khác cũng không kém, thực lực kém Bộ Kinh Phàm nửa bước Hóa Thần một chút, nhưng không kém nhiều, không có một người yếu.  

             - Cuối cùng các ngươi không nhịn được ra tay rồi.  

             Mạc Phàm lạnh nhạt nói.  

             Lúc hắn khiêu chiến Nghịch Thủy Hàn, hắn thấy Đông Phương Sóc và Bộ Kinh Phàm ở trong đám người, hắn vốn tưởng rằng giết Nghịch Thủy Hàn sẽ khiến bọn họ sợ hãi một phen, xem ra hắn xem nhẹ sức hấp dẫn của Hoa Vĩ Long rồi.  

             - Vậy ngươi giao Hoa Vĩ Long, hay muốn lão phu ra tay đây?  

             Đông Phương Sóc nheo mắt nói.  

             Lúc trước ông ta có thương tích trên người, cho nên e sợ Mạc Phàm ba phần.  

             Nhưng trải qua mười ngày, vết thương trên người ông ta đã khôi phục gần khỏi, cho dù Mạc Phàm giết Nghịch Thủy Hàn, Mạc Phàm đấu với ông ta cũng không có bất luận phần thắng nào, huống chi ở đây không chỉ có mình ông ta.  

             Nếu là như vậy, tới lúc bắt Hoa Vĩ Long rồi.  

             Nếu không đợi Mạc Phàm vào Thần Nông Tông, bọn họ sẽ không có cơ hội nào.  

             - Mấy người sao?  

             Mạc Phàm hỏi.  

             - Không sai.  

             - Chúng tôi chỉ cần Hoa Vĩ Long, ngươi giao Hoa Vĩ Long ra đây, chúng tôi sẽ lập tức rời đi, nếu không sẽ có hậu quả gì hẳn là ngươi biết rõ.  

             Đông Phương Sóc nhìn đám người Ngạo Nhật Sơn Tông ở phía xa nói.  

             Tuy Mạc Phàm chỉ là tu sĩ Kim Đan, nhưng Mạc Phàm bày thực lực, vẫn khiến ông ta bất an như cũ.  

             Nếu không ra tay mà lấy được Hoa Vĩ Long, ông ta không muốn ra tay với Mạc Phàm.  

             - Các ngươi muốn ở đây mãi mãi, vậy thì ở đây cả đi.  

             Mạc Phàm nói với vẻ khinh thường.  

             - Cái gì? Tiểu tử, nếu ngươi muốn chết, vậy hôm nay lão phu sẽ tiễn ngươi một đoạn.  

             Đông Phương Sóc nhíu mày, trong đáy mắt xuất hiện lạnh lẽo, ông ta nghiến răng nói.  

             Ông ta đường đường là tu sĩ Hóa Thần, Mạc Phàm không chỉ không sợ hãi chút nào, thậm chí còn không để ông ta vào mắt.  

             Mạc Phàm không để ý tới Đông Phương Sóc, hắn dời mắt nhìn một bên khác.  

             - Hai vị bên kia, hai người đã dụ một tu sĩ Kim Đan như ta tới đây, không phải chỉ muốn dựa vào không gian ám lưu và hàn sát khí giết ta đúng không, hai người vẫn nên xuất hiện đi, nếu không dựa vào bọn họ, có khả năng không đủ giết ta.
 

Advertisement
';
Advertisement