Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

- Ngươi muốn ép ta đến Ma Long Tinh sao?  

             Mạnh Vô Tình nhíu mày, trầm giọng nói.  

             Mạc Phàm từng nói cậu ta muốn đến Ma Long Tinh, ý của Mạc Phàm phần lớn là muốn dẫn anh ta đi cùng.  

             - Người cũng có thể không đi, Mạnh Vô Kỳ và cả Thiên Bảo Thử sẽ đi, ngươi có đi hay không thì tùy ngươi, nhưng nếu chúng tôi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hậu quả ngươi tự mình nhìn mà làm, Sinh Tử Phù Luân Hồi là không chết không ngừng, Mạnh gia ngươi chỉ có một người giải được, hơn nữa sẽ để lại di chứng không nhỏ, hẳn là như vậy.  

             Vẻ mặt Mạc Phàm không thèm để ý, nói.Sinh Tử Phù Luân Hồi này, vốn là nguyền rủa trong luân hồi, một số người trời sinh đã mang loại nguyền rủa này, một khi một bên chết, bên khác cũng sẽ chết.  

             Sau khi một tông phái phát hiện ra nguyền rủa này, thì tìm trên trăm người trúng loại nguyền rủa này, lúc này mới có Sinh Tử Phù Luân Hồi.  

             Loại nguyền rủa này trải qua sửa đổi, chỉ có một bên chết, chuyện này còn không phải điểm đáng sợ nhất, đáng sợ nhất là có rất ít người giải được nguyền rủa này, cho dù người làm ra Sinh Tử Phù Luân Hồi cũng không giải được.  

             Thế cho nên người đứng đầu tông phái kia hạ quá nhiều Sinh Tử Phù Luân Hồi, dẫn tới nhiều người tức giận, bị Sinh Tử Phù Luân Hồi phản phệ mà chết.  

             Ở Thần Nông Tông có người giải được, nhưng rất ít.  

             Mạnh Bất Đồng có thể giải, nhưng di chứng để lại khá lớn.  

             - Mạc Phàm, ngươi.  

             Mạnh Vô Tình hận tới mức nghiến răng.  

             Không phải Mạc Phàm bảo anh ta nhìn mà làm sao, anh ta có thể không đi được à, nếu anh ta không đi, đám Mạc Phàm chết ở Ma Long Tinh, anh ta cũng phải chết theo rồi.  

             Không chỉ như vậy, chỉ cần một ngày không giải Sinh Tử Phù Luân Hồi, Mộ Dung Yến cũng không thể ra tay với Mạnh Hữu Vi, nếu không người chết cũng là anh ta.  

             - Ta đi Ma Long Tinh, không chỉ có ta đi, bọn họ cũng phải đi.  

             Mạnh Vô Tình nghiến răng nghiến lợi nói.  

             - Mạnh thiếu, Ma Long Tinh ở phía khác Mạnh gia, ngươi còn muốn chúng tôi bắt tiểu tử này về Mạnh gia không, nếu không chúng tôi bắt tiểu tử Hạ giới này đưa đến Mạnh gia nhé?  

             Đồng Hổ thấy Mạnh Vô Tình tức muốn chết, cười nói.  

             Vừa rồi Mạnh Vô Tình kiêu ngạo như thế, thiếu chút nữa bức bọn họ đến đường cùng, đã tới lúc bọn họ báo thù rồi.  

             - Đồng Hổ, ngươi lại muốn đường chết à?  

             Trong mắt Mạnh Hắc Thường lóe sáng sắc bén, lạnh lùng nói.  

             - Ta rất muốn chết đó, ngươi dám ra tay với ta như trước không?  

             Đồng Hổ không sợ hãi, vỗ ngực nói.  

             Trên người ông ta có sinh tử tuyến, ông ta càng nguyện ý Mạnh Hắc Thường đánh ông ta một chưởng như vừa rồi, như vậy Mạnh Vô Tình sẽ đau đớn gấp bội so với ông ta.  

             - Đồng Hổ, ngươi.  

             Gương mặt Mạnh Hắc Thường vốn đen hơn Mạnh Bạch Thường một chút, lúc này lập tức như khối than.  

             Ông ta đường đường là đại thành chủ, lại là Hóa Thần kỳ được Mạnh gia cung phụng, vậy mà bị một quân trưởng nhỏ bé trêu đùa, nhưng không dám ra tay.  

             Mạnh Vô Tình còn tức hơn cả Mạnh Hắc Thường, nhưng không lên tiếng.  

             Lúc này không cần chấp bọn họ, đợi Sinh Tử Phù trên người anh ta được giải, rồi tính sổ cũng không muộn.  

             - Sao thế?  

             - Ngươi đợi đó, chuyện này còn chưa xong đâu.  

             - Không cần đợi, ta tự mình làm, dựa theo quy củ, một quân trưởng như ta chống đối thủ trưởng, trừng phạt nhẹ nhất là tam đao lục động.  

             Đồng Hổ hơi nhếch miệng cười điên cuồng, giơ tay cầm một thanh đoản đao.  

             “Phập!”  

             Đoản đao biến mất vào trong xương vai của ông ta, lưỡi đao chui qua bên khác, máu tươi bắn ra, sau đó tơ hồng trên người Đồng Hổ và Mạnh Vô Tình lập tức sáng lên.  

             Đồng Hổ không nhăn mày một cái, đám Mạnh Hữu Vi cũng không ngăn cản, thân là người quanh năm trên chiến trường, thương tổn như vậy không đáng là gì.  

             Đồng Hổ từng bị Hỏa Ma cắn nửa người, chính ông ta bẻ miệng Hỏa Ma ra rồi chạy thoát.  

             Sắc mặt Mạnh Vô Tình tái mét, ngã từ trên ghế xuống đất, chỗ xương bả vai đột nhiên xuất hiện vết thương còn to hơn trên vai Đồng Hổ nhiều, tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết truyền từ miệng anh ta ra.  

             “A…”  

             Sắc mặt Mạnh Bạch Thường và Mạnh Hắc Thường thay đổi, cơ thể nhoáng lên một cái liền đến bên cạnh Mạnh Vô Tình, vội vàng giảm đau chữa thương cho anh ta.  

             Mạnh Vô Tình là con trai của gia chủ Mạnh gia, không có gì bất ngờ xảy ra, người kế nhiệm gia chủ Mạnh gia kế tiếp sẽ là anh ta.  

             Mạnh Vô Tình không thể xảy ra chuyện, nhất là lúc bọn họ dẫn Mạnh Vô Tình ra ngoài, càng không thể có chuyện.  

             Vừa giảm đau, mắt Mạnh Bạch Thường vừa nheo lại, lạnh lùng nhìn về phía Đồng Hổ.  

             - Đồng Hổ, ngươi một vừa hai phải thôi, nếu không ta không ngại biến ngươi thành người sống thực vật.  

             Sinh Tử Phù Luân Hồi chỉ truyền thương tổn qua cơ thể, ông ta hoàn toàn có thể tấn công thông qua thần hồn khiến Đồng Hổ biến thành người sống thực vật, như vậy vừa không làm Mạnh Vô Tình bị thương, cũng có thể trừng trị Đồng Hổ.  

             Đồng Hổ cười to, nhưng không có ý dừng lại.  

             - Ngươi có thể thử xem.  

             Vì nhất mạch đó của Mạnh gia, có không biết bao nhiêu huynh đệ của bọn họ không chết vì đối phó yêu thú và Hỏa Ma, trái lại vô duyên vô cớ chết dưới âm mưu của nhất mạch Mạnh Vô Tình.  

             Hiện giờ có cơ hội báo thù cho những huynh đệ này, hắn phải xả hết cơn giận đó.  

             Đừng nói là ba đao sáu động, đâm ông ta thành con nhím, muốn mạng của ông ta, ông ta cũng nguyện ý.  

             Nói xong Đồng Hổ rút đoản đao ra, lại đâm một bên vai khác của mình.  

             - Không!  

             Mạnh Vô Tình mới ngừng đau đớn ở một bên vai, lại kêu lên.  

             - Đồng Hổ, ngươi.  

             Mạnh Bạch Thường chau mày, nhưng không ra tay.  

             Ông ta có thể chấn Đồng Hổ thành người sống thực vật, nhưng nhìn ánh mắt của đám Mạnh Hữu Vi, chắc chắn bọn họ sẽ không từ bỏ ý đồ, nhỡ đâu vừa ra tay đã giết người, tương đương với chuyện Mạnh Vô Tình chết dưới tay ông ta.  

             - Sao thế, Bạch Vô Thường, không phải ngươi muốn chấn ta thành người sống thực vật sao, sao không ra tay nữa.  

             Đồng Hổ cao giọng kêu.  

             Đám Mạnh Hữu Vi ở một bên nhìn chằm chằm đám Mạnh Vô Tình và Hắc Bạch Vô Thường với vẻ thờ ơ, gần như đều là kích động vì đại cừu được báo.  

             Một chữ, sảng.  

             Ngay cả Mạnh Hữu Vi bình tĩnh ổn trọng nhất, trong mắt cũng lóe lên ý cười lâu rồi không có.  

             Tuy còn chưa báo thù giúp ca ca và tẩu tử của ông ta, báo thù giúp những chiến sĩ cùng vào sinh ra tử với ông ta nữa, nhưng mở đầu này cũng rất tốt.  

             … T  

             rong Phượng Hồi Trấn, đám Mộ Dung Yến nhìn hình ảnh trong Đầu Ảnh Thạch, sắc mặt đều vô cùng khó coi.  

             Nhất là Mộ Dung Yến, giống như cà nhiễm sương chưa gượng dậy nổi, nhiệt độ trong đại đường lập tức giảm xuống.  

             Có Sinh Tử Phù Luân Hồi này bảo mệnh, ít nhất trong một thời gian, đám Mạnh Hữu Vi sẽ không sao, Mạnh gia cũng sẽ không bảo bọn họ đi tìm Mạnh Hữu Vi gây phiền phức.  

             Tương đương với chuyện vị trí thành chủ của ông ta sắp tới tay, lại bay đi rồi.  

             Ông ta vẫn phải tiếp tục tới Chu Tước Trấn, đóng quân ở Chu Tước Trấn.  

             Không chỉ như vậy, trên người Mạc Phàm cũng có sinh tử tuyến với Mạnh Vô Tình, Ngạo Nhật Sơn Tông bọn họ muốn giết Mạc Phàm, cũng không dễ dàng như vậy.  

             Hắc Bạch Vô Thường vì bảo vệ Mạnh Vô Tình, chắc chắn sẽ ra tay ngăn cản.  

             Hai huynh đệ này có thể trở thành đại thành chủ, không chỉ dựa vào nâng đỡ của Mạnh gia, thuật pháp Quỷ Đạo trên người hai người và Quỷ Hoàng Hóa Thần kỳ, cho dù gặp tu sĩ Hóa Thần cũng có sức đánh một trận.  

             - Mạc Phàm…  

             Mộ Dung Yến nhìn Mạc Phàm trong Đầu Ảnh Thạch, bóp chặt chén rượu trong tay.  

             Đám Vương Kiếm thấy tình hình này, từng người tìm lý do cáo biệt, nhanh chóng rời đi.
 

Advertisement
';
Advertisement