Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

Đám Mạnh Hữu Vi thấy Mạc Phàm trúng một kiếm, vẻ mặt lập tức thay đổi.  

             Nhưng mà…  

             Không chỉ bọn họ, sắc mặt huynh đệ Hắc Bạch Vô Thường cũng khó coi.  

             Bọn họ đâm trúng Mạc Phàm, nhưng Mạc Phàm hơi nhếch miệng nở nụ cười kỳ lạ với hai bọn họ.  

             Ngay sau đó cơ thể Mạc Phàm biến thành một tảng đá, trên tảng đá đầy phù văn màu vàng.  

             Trường kiếm trong tay bọn họ đâm vào trong cơ thể Mạc Phàm, giống như đâm vào trong tảng đá, không thể nhúc nhích.  

             Phải biết rằng hai bọn họ là tu sĩ Quỷ Đạo Nguyên Anh đỉnh phong, lực lượng quỷ thần khó lường thì không nói, trong cơ thể bọn họ còn có Quỷ Hoàng, điều này làm bọn họ cường đại hơn những người khác.  

             Hiện giờ ngay cả pháp bảo của mình mà bọn họ cũng không thể rút ra được.  

             - Mạnh thiếu cẩn thận.  

             Mạnh Bạch Thường như cảm nhận được gì đó, vội vàng nhắc nhở.  

             Ông ta mới nói xong, lúc cơ thể Mạc Phàm biến thành một bức tượng đá, một bóng dáng huyễn hóa mà ra trước người Mạnh Vô Tình, đúng là Mạc Phàm.  

             - Ta muốn rất đơn giản, bởi vì đối phó mấy người quả thật không khó đối phó, vô cùng đơn giản.  

             Mạc Phàm thản nhiên nói.  

             Đối phó đám Mạnh Vô Tình mà thôi, hắn có rất nhiều biện pháp.  

             Vừa rồi không ra tay, cũng không nói gì, chỉ vì hai loại đan dược kia gần luyện chế thành công rồi, cần hắn hao phí chút tinh thần.  

             Hiện giờ đan dược đã thành, là lúc giải quyết đám người này, sau đó rời khỏi Viêm Dương Thành.  

             Khi nói chuyện, một tay hắn vươn ra, trong lòng bàn tay xuất hiện chú ấn như mạng nhện, không đợi huynh đệ Hắc Bạch Vô Thường và tám người cầm Khổn Tiên Tỏa phản ứng kịp, một chưởng của hắn đã đánh vào ngực Mạnh Vô Tình.  

             “Bùm!” một tiếng thật lớn, cơ thể Mạnh Vô Tình nhanh chóng lùi về sau, rồi đụng mạnh vào vách tường.  

             Ở trước ngực anh ta có khói xanh tỏa ra, ấn ký mạng nhện đỏ như máu xuất hiện trên lồng ngực anh ta.  

             Mạng nhện này vốn chỉ to bằng chiếc bánh nướng, nhưng mới xuất hiện trên ngực Mạnh Vô Tình, thì nhanh chóng lan ra toàn thân anh ta.  

             Chỉ trong phút chốc, trên người Mạnh Vô Tình giống như được khoác thêm tơ tằm màu máu.  

             “Phốc!” Một ngụm máu tươi phun từ miệng Mạnh Vô Tình ra.  

             - Tiểu tử, ngươi đã làm gì ta?  

             Mạnh Vô Tình nhìn hai tay đầy sợi tơ màu máu, nhíu mày nói.  

             Hắn không trả lời, ngón tay hơi búng ra.  

             Một tơ hồng trên mạng nhện bay từ trong cơ thể Mạnh Vô Tình ra, rơi lên người Mạnh Hữu Vi.  

             Tuy Mạnh Hữu Vi không biết đây là thứ gì, nhưng không ngăn cản, ông ta kệ sợi tơ tiến vào trong cơ thể mình.  

             Sợi tơ này mới rơi lên người Mạnh Hữu Vi, thì biến mất không thấy.  

             - Đây là Sinh Tử Phù Luân Hồi?  

             Phương Văn Viễn nhìn mạng nhện trên người Mạnh Vô Tình, ông ta sửng sốt trước, sau đó kinh hãi kêu lên.  

             - Sinh Tử Phù Luân Hồi?  

             Phương Văn Viễn mới nói xong, vẻ mặt không ít người ở đây thay đổi.  

             Bọn họ không nhận ra Mạc Phàm dùng phù chú gì, nhưng cơ bản đều từng nghe nói tới Sinh Tử Phù.  

             Sinh Tử Phù Luân Hồi là một loại chú đáng sợ gắn với sinh tử.  

             Một khi có người trúng Sinh Tử Phù Luân Hồi, nếu có một dây tuyến được dẫn lên người người khác, cho dù người này chịu thương tổn gì, thống khổ đều chuyển trên người trúng Sinh Tử Phù.  

             Ngoài ra nếu người này chết, người trúng Sinh Tử Phù cũng phải chết.  

             Nếu bây giờ Mạnh Hữu Vi bị người ta giết chết, cho dù cách thiên sơn vạn thủy, Mạnh Vô Tình cũng sẽ tử vong nhanh thôi.  

             Nhất là Mạnh Vô Tình, chỉ trong chớp mắt gương mặt anh tuấn của anh ta trắng bệch.  

             Vậy mà anh ta trúng chú này, trúng thứ này nhiệm vụ hôm nay không hoàn thành thì không nói, sau này sinh tử cũng không do anh ta, quả thực sống không bằng chết.  

             - Tiểu tử, ngươi dám hạ thứ này với Mạnh thiếu, ngươi muốn chết à?  

             Mạnh Hắc Thường nhíu chặt mày, không quan tâm hắc kiếm kia nữa, bóng dáng ông ta nhoáng lên một cái đánh một chưởng về phía Mạc Phàm.  

             Chú ấn này âm hiểm ác độc thì không nói, một khi trúng chú này gần như rất khó giải, gia chủ Mạnh gia và một số trưởng lão đều không có y thuật cao như vậy, chỉ có lão tổ của Thần Nông Tông mới có bản lĩnh này.  

             Mạc Phàm không chút hoang mang giơ tay về phía Mạnh Vô Tình nắm chặt lại, một sợi tơ hồng bay ra, rơi lên người hắn.  

             Một chưởng hủy thiên diệt địa của Mạnh Hắc Thường đến trước người hắn, chỉ trong chớp mắt lực lượng được rút lại.  

             - Tiểu tử, ngươi.  

             Mạnh Hắc Thường nghiến chặt răng, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Mạc Phàm, thu hồi quả đấm.  

             - Ngươi muốn nói gì, giết Thiên Bảo Thử, dùng để ninh hầm canh sao?  

             Mạc Phàm lại rút một sợi tơ hồng trên người Mạnh Vô Tình, lấy Thiên Bảo Thử ra nói.  

             Nói xong hắn để sợi tơ hồng vào trong cơ thể của Thiên Bảo Thử.  

             Lần này không chỉ huynh đệ Mạnh Hắc Thường không cam lòng, Mạnh Vô Tình lại càng phẫn nộ.  

             Mạc Phàm để dây sinh tử lên người cậu ta và Mạnh Hữu Vi còn chưa tính, vậy mà còn để lên người một con chuột, như vậy nếu con chuột của Mạc Phàm bị một con mèo cắn chết, anh ta cũng phải chết theo sao.  

             Rất có khả năng anh ta sẽ thành người đầu tiên của Mạnh gia bị mèo cắn chết.  

             - Hắc Thường, còn không lui xuống, ngươi muốn ta chết sao?  

             Mạnh Vô Tình nghiến răng tức giận nói.  

             - Nhưng mà, thiếu gia?  

             Mạnh Hắc Thường nắm chặt tay, rất không cam lòng.  

             Lúc trước bọn họ luôn chiếm thế thượng phong, chèn ép Mạnh Hữu Vi và Phương Văn Viễn không có lực đánh trả.  

             Lúc này mới qua một lát, Mạc Phàm khiến bọn họ không thể đụng vào người nào.  

             - Ta bảo ngươi lui ra, ngươi không biết đây là gì sao, cần ta nói với ngươi không?  

             Mạnh Vô Tình cầm lệnh bài bảy màu giơ về phía Mạnh Hắc Thường, quát lớn.  

             Mạnh Hắc Thường trừng Mạc Phàm với vẻ hung dữ, rồi lùi sang một bên.  

             Mạc Phàm không dừng lại, từng sợi tơ hồng được hắn rút ra, từng cái rơi lên người đám Phương Văn Viễn, Mạnh Hữu Vi, Đồng Hổ.  

             Chỉ trong phút chốc, phàm là người đứng bên phía Mạnh Hữu Vi, đều được thêm sợi tơ hồng lên người.  

             Mỗi một sợi tơ được kéo ra, Mạnh Vô Tình có kích động muốn thổ huyết.  

             Mạc Phàm làm liên tục như vậy, bọn họ hoàn toàn không có biện pháp tiêu diệt nhất mạch của Mạnh Hữu Vi, trừ phi vứt bỏ anh ta, mới có thể giết được Mạnh Hữu Vi.  

             - Mạc Phàm, ngươi đủ rồi đó.  

             Mạnh Vô Tình thấy Mạc Phàm vẫn muốn lấy sợi tơ hồng ra tiếp, vội vàng nói.  

             Lại để Mạc Phàm kéo tiếp, mọi người ở đây xảy ra chuyện không may, hậu quả đều do anh ta gánh.  

             - Đủ rồi, ngươi nói đủ cái gì? Ta nhớ ngươi từng nói để Phương đại sư và Mạnh thành chủ ra tay với ta đúng không, ngươi bảo bọn họ ra tay với ta thử xem, ta đảm bảo sẽ không đánh trả.  

             Vẻ mặt Mạnh Vô Tình xanh mét, không dám phát tác chút nào.  

             Mạnh Hữu Vi và Phương đại sư ra tay với Mạc Phàm, người chết trước sẽ là anh ta, không phải những người khác.  

             Mạc Phàm thấy Mạnh Vô Tình không nói, thì nói tiếp:  

             - Còn nữa, nếu Mạnh thành chủ không ra tay, ngươi sẽ dựa theo quy củ của Mạnh gia, để huynh đệ Mạnh Hắc Thường ra tay với Mạnh thành chủ, bây giờ ngươi cũng có thể thử xem.  

             - Mạc Phàm, ngươi muốn thế nào…  

             Trong mắt Mạnh Vô Tình tràn đầy lửa giận.  

             Quả thật anh ta xem thường Mạc Phàm rồi, nhưng xét đến cùng vẫn là Mạc Phàm quá biến thái.  

             Dưới tay Hắc Bạch Vô Thường là hai tu sĩ cảnh giới Hóa Thần, vậy mà còn có thể trốn thoát.  

             - Ta còn muốn thế nào nữa, bây giờ các ngươi còn muốn đến Ma Long Tinh không?  

             Mạc Phàm cười nhạt hỏi.
 

Advertisement
';
Advertisement