Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

Mạc Phàm mới đi được hai bước, một quân sĩ mặc giáp y đi về phía hắn, hơi ôm quyền với Mạc Phàm.  

             - Các hạ là Mạc công tử ở cùng nhà với Lục La cô nương sao?  

             - Là ta, có chuyện gì?  

             Mạc Phàm nhướn mày, nhưng vẫn trả lời.  

             - Ta là thuộc hạ của Đồng quân trưởng, quân trưởng của chúng ta bảo ta tới đưa cho Mạc công tử một thứ.  

             Quân sĩ kia lấy một ngọc giản ra đưa cho Mạc Phàm.Trong mắt Mạc Phàm lóe lên chút dị sắc, hắn nhìn thoáng qua quân sĩ này.  

             - Đồng quân trưởng có nói là thứ gì không?  

             - Chuyện này?  

             Đôi mắt quân sĩ kia đảo liên tục.  

             - Đồng quân trưởng chỉ công đạo, bảo ta đưa ngọc giản này cho Mạc công tử, nói Mạc công tử xem nội dung trong ngọc giản xong, sẽ tự biết là có chuyện gì, hơn nữa Đông quân trưởng còn nói cho ta biết, có khả năng Mạc công tử đang ở phía tây Tạo Hóa Đường, không nói thêm chuyện gì khác nữa.  

             Mạc Phàm nhận lấy ngọc giản, một chút thần thức rót vào bên trong, một ký hiệu lập tức xuất hiện.  

             - Linh Âm Phù?  

             Loại ký hiệu này là vì phòng ngừa có người nhìn lén, biến văn tự thành một ký hiệu.  

             Nếu có người nhìn thông tin bên trong, ký hiệu sẽ nứt vụn, như vậy người nhận được Linh Âm Phù sẽ biết được có người từng xem tin này.  

             Linh Âm Phù này vẫn còn đầy đủ, nói lên quân sĩ này không nhìn lén thông tin.  

             - Khai!  

             Hắn khẽ quát một tiếng, ký hiệu ở trong ngọc giản lập tức vỡ ra, hóa thành một đoạn văn tự.  

             - Phượng Hoàng Thạch ở thành chủ phủ Viêm Dương Thành, nếu Mạc công tử muốn, có thể đi tới đó gặp thành chủ, nhưng lấy được hay không phải dựa vào bản lĩnh của Mạc công tử rồi.  

             Đoạn văn tự này chỉ xuất hiện một lát, liền biến mất không thấy.  

             Mạc Phàm nhíu mày, buổi sáng hắn dùng hai loại đan dược là Phá Kiếp Đan và Niết Bàn Đan đều không lay chuyển được Đồng Chiến, Đồng Chiến gần như không do dự từ chối rồi.  

             Lúc này chưa tới một ngày, Đồng Chiến đã phái người đưa tin tới.  

             Hơn nữa thứ này còn ở Viêm Dương Thành, trong tay thúc thúc của Mạnh Vô Kỳ.  

             Nhưng hắn không nghĩ nhiều.  

             Phượng Hoàng Thạch là thứ cần để cứu Tiểu Vũ, chỉ cần đạt được nó, đừng nói là thành chủ phủ ở Viêm Dương Thành, cho dù là Thiên Cửu Trọng Nam Cung gia ở Kỳ Sơn hắn cũng xông vào một lần.  

             Chỉ cần thông tin này là thật, vậy là được rồi.  

             - Được rồi, ngươi quay về đi, nói với Đồng quân trưởng, chuyện ta đồng ý với ông ta lúc trước vẫn còn hữu hiệu.  

             Mạc Phàm cất ngọc giản đi, nói với quân sĩ kia.  

             - Những lời Mạc công tử nói, ta nhất định sẽ chuyển cho quân trưởng của chúng ta, nếu không còn chuyện gì khác, tiểu nhân đi trước.  

             Quân sĩ kia nói.  

             - Ừm.  

             Mạc Phàm gật đầu, để quân sĩ kia rời đi.  

             Mạc Phàm trầm ngâm một lát, muốn đi tới chỗ cửa vào hội đấu giá.  

             Đã có tin của Phượng Hoàng Thạch, chuyện quan trọng nhất là lực tạo hóa cũng khôi phục hoàn toàn rồi, những tu vi khác có thể tu dưỡng trên đường đi, cũng tới lúc nên tạm biệt Lục La, đi tìm Phượng Hoàng Thạch.  

             Hắn mới chuẩn bị rời đi, giọng Tiểu Thanh truyền từ phía sau tới.  

             - Mạc công tử, xin đợi một lát.  

             Mạc Phàm hơi nhướn mày nhìn về phía phát ra âm thanh, Tiểu Thanh cầm một hộp gỗ tinh xảo, đang chạy về phía hắn.  

             - Tiểu Thanh cô nương tìm ta có việc gì sao?  

             Mạc Phàm cười nhạt hỏi.  

             - Vừa rồi gia gia ta quá thất, ta tới xin lỗi thay gia gia ta.  

             Vẻ mặt Tiểu Thanh áy náy nói.  

             Tuy Mạc Phàm lấy đi Cửu Tinh và nhánh cây kia, nhưng cũng giải quyết vấn đề của cô, gia gia cô lại đối xử với Mạc Phàm như vậy, cô hơi bất bình thay Mạc Phàm.  

             - Tiểu Thanh cô nương khách sáo rồi, lão gia tử Nam Cung Ly Nam Cung gia Kỳ Sơn, quả thật có tư cách nói chuyện như vậy.  

             Mạc Phàm nói với vẻ khinh thường.  

             Nam Cung gia Kỳ Sơn vì Thiên Mệnh Thuật, được xưng là tiên môn, có không biết bao nhiêu danh môn vọng tộc muốn đạt được phê ngôn của Nam Cung gia, nhưng phần lớn đều bị Nam Cung gia từ chối ở ngoài cửa.  

             Thiên Cửu Trọng Nam Cung gia, quả thật không dễ tiến vào như vậy.  

             Lão giả kia nói như thế, cũng không có vấn đề gì.  

             Đương nhiên tuy danh tiếng của Nam Cung gia rất cao, nhưng kém thân phận của hắn kiếp trước không ít.  

             Cho dù ở trước mặt Nam Cung gia, hắn cũng như là khách quý, có thể tự do ra vào Thiên Cửu Trọng.  

             - Mạc công tử biết gia gia ta sao?  

             Tiểu Thanh hơi sửng sốt, nói với vẻ bất ngờ.  

             - Tôi biết chút ít về danh tiếng của lão gia tử, đây là lần đầu tiên gặp.  

             Mạc Phàm không giấu diếm, nói thẳng.  

             Từ khi nhìn thấy Tạo Hóa Chúng Sinh Ấn trên người Tiểu Thanh và lệnh bài của Nam Cung gia, hắn đã biết thân phận của một già một trẻ này.  

             Người Nam Cung gia thu thập được không ít di vật của Tạo Hóa Môn, chỉ có Nam Cung Ly.  

             Ngoài ra kiếp trước hắn nghe được lời đồn, cháu gái của Nam Cung Ly từng đạt được Tạo Hóa Ấn, nhưng sau đó vì phản phệ của Tạo Hóa Ấn mà chết, cô nương kiếp trước bị Tạo Hóa Ấn phản phệ là Tiểu Thanh trước mặt.  

             Bởi vì chuyện này, sau này Nam Cung Ly tìm kiếm di tích của Tạo Hóa Môn ở khắp nơi, giống như điên rồi, cuối cùng sau khi tiến vào một di tích thì không ra nữa.  

             - Nhưng mà dù thế nào cũng là gia gia ta không đúng, cho nên mong Mạc công tử không lấy làm phiền lòng, Tiểu Thanh nhận lỗi với Mạc công tử.  

             Tiểu Thanh hơi cúi người với Mạc Phàm.  

             - Tiểu Thanh cô nương khách sáo rồi, nếu Tiểu Thanh cô nương không còn việc gì, ta cáo từ trước.  

             Mạc Phàm thản nhiên nói.  

             Nếu là bình thường, có lẽ hắn còn trò chuyện với Tiểu Thanh một lát, nhưng hiện giờ hắn chỉ còn một năm.  

             - Mạc công tử gấp như vậy là có chuyện gì sao, nếu như có chuyện, có thể nói với ta một phen, Nam Cung Kỳ Sơn chúng ta coi như có chút thế lực, Mạc công tử cứu mạng Tiểu Thanh, Tiểu Thanh nhất định sẽ giúp đỡ, chắc chắn gia gia của ta cũng sẽ giúp đỡ.  

             Tiểu Thanh hơi nhíu mày nói.  

             Gia chủ Nam Cung gia từng dùng Thiên Mệnh Thuật tính mệnh của cô, nếu không tìm được cơ duyên ở Tinh Hỏa Trấn, đạt được công pháp Tạo Hóa Chúng Sinh Ấn, cô sẽ sống không quá 100 tuổi, Mạc Phàm tuyệt đối xem như cứu mạng cô.  

             - Ta muốn đi tìm Phượng Hoàng Thạch và một số nguyên liệu khác, ngoài ra ta phải tới Ngạo Nhật Sơn Tông gặp một người.  

             Mạc Phàm nhớ tới Tiểu Tuyết, không tự chủ nhìn về phía Ngạo Nhật Sơn Tông.  

             - Nguyên liệu, Mạc công tử có thể nói cho ta biết những thứ gì không, nhà chúng ta có bảo khố không nhỏ, bên trong cái gì cũng có, ta có thể lấy giúp công tử.  

             Tiểu Thanh hỏi.  

             - Không cần, nếu Tiểu Thanh cô nương thật sự muốn giúp đỡ, lúc cô nương và lão tiên sinh đi ngang qua Ngạo Nhật Sơn Tông, thì tìm một cô nương tên Bạch Tiểu Tuyết, cô nương chuyển lời giúp ta rằng ta đến rồi, bảo cô ấy đợi ta.  

             Mạc Phàm cười khẽ nói. Những thứ hắn cần phần lớn có trong bảo khố Nam Cung gia, nhưng Nam Cung gia cách nơi này quá xa, cho dù tới đó thông qua Truyền Tống Trận cũng mất hơn nửa năm, đợi Tiểu Thanh mang đồ tới hắn đã quay về Địa Cầu, chữa bệnh cho Tiểu Vũ rồi.  

             Muốn quay về Kỳ Sơn sẽ phải đi ngang qua Ngạo Nhật Sơn Tông, giúp hắn chuyển lời cũng được.  

             - Bạch Tiểu Tuyết, là cô nương Bạch gia sao?  

             Tiểu Thanh tò mò hỏi.  

             - Xem như là dòng thứ của Bạch gia.  

             - Được, ta nhất định sẽ chuyển lời giúp công tử.  

             Tiểu Thanh gật đầu.  

             - Đúng rồi công tử, ta thấy trên người công tử còn thương tích, đây là linh dược của Nam Cung gia chúng tôi, mong Mạc công tử không từ chối, nhất định phải nhận lấy.  

             Tiểu Thanh nói xong đưa chiếc hộp trong lòng cho Mạc Phàm.  

             Không đợi Mạc Phàm từ chối, cô đã chạy về Tạo Hóa Đường. Mạc Phàm lắc đầu nói cảm ơn, cất chiếc hộp xoay người rời đi.
 

Advertisement
';
Advertisement