Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

Mấy chữ vang lên, quả đấm của Mạc Phàm và không gian bắt đầu khởi động dừng lại theo ông ta nuôi lực, tươi cười đắc ý xuất hiện trên khóe miệng Hải Thần.

Chúc Thiên Cực và một đám người ở xung quanh hơi thở phào nhẹ nhõm.

Pháp Thần Horus không phải đối thủ của Mạc Phàm, bất luận một ai trong đám Hải Thần có thể giết Mạc Phàm đều được.

- Mạc Phàm, quả thật với thực lực của cậu đủ để trở thành đương thời của Hoa Hạ, nhưng phóng nhãn ra toàn bộ thế giới, cậu còn kém xa.

Hải Thần nói với vẻ nghiêm túc.

Mạc Phàm còn trẻ tuổi, thực lực đã vô cùng kinh người, nhưng trên thế giới còn nhiều người mạnh hơn Mạc Phàm nhiều, ông ta là một trong số đó.

Nơi này rất cao, hơi nước ở trong không khí quá ít, nếu là ở trên biển hay nơi có nhiều nước, Mạc Phàm sẽ biết thực lực của Hải Thần này mạnh tới cỡ nào, chỉ sợ Mạc Phàm sẽ tuyệt vọng.

- Còn nữa, vừa rồi không thể làm gì tay cậu, vậy thì thử thêm lần nữa, nếu không được thì 100 lần.

Hải Thần nói tiếp.

Nói xong thiết bổng trong tay ông ta chém mạnh về phía tay Mạc Phàm, giọt nước ở xung quanh cũng dũng mãnh lao tới chỗ Mạc Phàm.

Dưới thiết bổng vĩ đại, trên mặt Mạc Phàm không có chút gợn sóng.

- Ông là Hải Thần, tôi cho ông nước biển.

Ý niệm của hắn vừa động, trên đài chiến đấu bạch ngọc có lam quang sáng lên, Truyền Tống Môn đặt ở phía Đông Hoa Hạ cũng sáng lên theo, một vòng xoáy xuất hiện.

Nước biển cuộn trào mãnh liệt xuất hiện trên đài chiến đấu bạch ngọc thông qua Truyền Tống Môn, chỉ trong chớp mắt đài chiến đấu bạch ngọc được nước biển cao cỡ một người bao phủ.

Nước biển này vừa xuất hiện, gần như tất cả mọi người ở xung quanh sửng sốt.

Hải Thần chỉ ngưng tụ thủy châu trong không khí, khí tức đã mạnh hơn trước rất nhiều, rõ ràng là càng nhiều nước thì Hải Thầ sẽ càng cường đại.

Mạc Phàm không chỉ không phá những hơi nước này, còn đưa tới lượng lớn nước biển.

- Mạc Phàm muốn chết à?

- Cậu ta điên rồi, đồ không biết sống chết.

Có người kêu lên.

Vẻ mặt Hải Thần khó coi, trong mắt hiện lên sắc bén.

Mạc Phàm làm vậy đúng là tự tìm đường chết, nhưng đây là một loại sỉ nhục đối với ông ta.

- Mạc Phàm, tôi vốn không định giết cậu, nhưng bây giờ cậu khiến tôi không thể không giết cậu rồi.

Hải Thần trầm giọng nói.

- Vậy sao, vậy đợi ông đỡ một quyền của tôi rồi hãy nói những lời này.

Mạc Phàm nói với vẻ khinh thường.

Bỗng nhiên quả đấm bị định trụ của hắn kéo về phía sau, trong chớp mắt không gian được Mạc Phàm khiên dẫn mà đến bắn ngược lại, quả đấm của hắn đánh lên trên thiết bổng cự hình.

- Mạc Phàm, cậu đã muốn chết thì tôi thành toàn cho cậu.

Trong mắt Hải Thần hiện lên tàn nhẫn, lại một âm phù truyền ra.

Không đợi một quyền của Mạc Phàm đánh tới, nước biển mênh mông phóng lên trời, lĩnh vực do cột nước tạo thành lúc trước biến thành nước biển, lực của biển mạnh hơn trước không biết bao nhiêu lần.

- Hải Diệt!

Hải Thần tức giận quát, nước biển trong lĩnh vực lập tức tụ tập về phía thiết bổng, chỉ trong chớp mắt đã bị hấp thu không còn, lam quang trên thiết bổng cự hình nhoáng lên một cái muốn đánh về phía quả đấm của Mạc Phàm nhỏ hơn gấp bội lần.

Chỉ trong chớp mắt.

“Keng” một tiếng, âm thanh va chạm vang lên, thiết bổng trong tay Hải Thần nhanh chóng chấn động, từng đạo sóng âm lan tràn ra xung quanh.

Sóng âm đ ến chỗ nào, không chỉ thiết bổng chấn động kịch liệt, tất cả mọi người đều chấn động.

“Rầm rầm rầm!” Trong chớp mắt màn hào quang quanh đài chiến đấu bạch ngọc vỡ nát.

Vẻ mặt đám người đứng gần đài chiến đấu bạch ngọc sửng sốt, cơ thể lay động như đồng hồ báo thức, máu tươi chảy từ tai mắt mũi miệng bọn họ ra, một đám lảo đảo ngã xuống đất.

- Chạy mau!

Không biết người nào kêu lên.

Sắc mặt những người khác thay đổi, vội vàng dùng chân khí bảo vệ nội tạng và đầu, nhanh chóng chạy về phía xa.

Chỉ trong chớp mắt ngoại trừ đám Bạch Tử Hàn đứng trên đài bạch ngọc, Paul Tần Vô Nhai đều rời đi theo đám người.

Một số người chạy chậm bị sóng âm đẩy rơi xuống ngọn núi, giống như chim bị gãy cánh.

May mà sóng âm không nhanh, lan tràn cũng không xa, chỉ đến ngoài cây số thì dừng lại.

Số người còn lại thấy sóng âm biến mất thì thở phào nhẹ nhõm, run như cầy sấy nhìn đài chiến đấu bạch ngọc.

Chỉ thấy giữa sóng âm chỗ Mạc Phàm và Hải Thần đứng, Mạc Phàm giống như bình yên vô sự.

Trái lại trên người Hải Thần có âm thanh xương cốt vỡ vụn, một ngụm máu tươi phun từ miệng ông ta ra, cơ thể to lớn của Hải Thần bay ngược về phía sau, giống như diều đứt dây.

Hải Thần bay thẳng ra xa trăm thước, đánh vào trên vách ngăn khác gần đài chiến đấu bạch ngọc lúc này mới dừng lại, từng đạo vết thương thấy xương xuất hiện trên người Hải Thần.

Rõ ràng chỉ là một quyền, cơ thể Hải Thần như bị lóc từng miếng thịt.

Tuy không chết, nhưng khí tức yếu hơn trước nhiều.

Trên thiết bổng cự hình của Hải Thần có một quyền ấn rất sâu, lồi ra ở một bên khác, ấn ký này không to nhưng rất dễ thấy.

Miệng không ít người ở đây lập tức há thành hình chữ “O”, trên mặt tràn đầy vẻ khiếp sợ.

Hải Thần mượn lực lượng của thủy, rõ ràng là đã đứng ở thế thượng phong, nhưng bị một quyền của Mạc Phàm đánh bay?

Hơn nữa Mạc Phàm còn cố ý đưa nước biển tới, để thực lực của Hải Thần phát huy tới mức tận cùng, có nước biển như vậy mà vẫn bị Mạc Phàm đánh bay.

Chỉ trong chớp mắt mọi người đã hiểu dụng ý của Mạc Phàm, sắc mặt cả đám lại thay đổi.

Sở dĩ Mạc Phàm dẫn nước biển tới, là vì đánh bại ông ta lúc ông ta mạnh nhất.

Trên đài chiến đấu bạch ngọc, sắc mặt đám Phượng Hoàng và Lâm Thiên Nam cũng vô cùng âm trầm.

Tám cao thủ, chỉ trong giây lát có hai cao thủ bị Mạc Phàm ngược hoàn toàn, hai người này tuyệt đối không phải người có thực lực kém nhất trong tám người.

Nhất là Hải Thần, chắc chắn thực lực nằm trong top 4.

- Tiểu tử này phiền phức hơn trước rất nhiều, chúng ta cùng lên đi, nếu không không dễ đối phó tiểu tử này như vậy.

Trên mặt lão tổ Thanh Bang lộ vẻ nghiêm trọng, nói.

- Không dễ đối phó như vậy, không phải là không thể đối phó, một mình tôi là đủ rồi, mấy người muốn cùng ra tay cũng được.

Trong mắt Phượng Hoàng lóe lên sắc bén, lạnh lùng nói.

Bà ta vươn hai tay ra, “bùm” một tiếng, hỏa diễm hừng hực dấy lên trên người bà ta, vòng sáng hỏa diễm nhanh chóng phóng đại, lan tràn ra xung quanh.

Trong phạm vi vòng sáng, hỏa diễm dấy lên tất cả những nơi trên đài chiến đấu bạch ngọc, lửa mạnh cao chừng hơn mười thước.

Vòng sáng đến rìa đài chiến đấu bạch ngọc, đài chiến đấu bạch ngọc cũng thành một vùng biển lửa.

Dưới lửa mạnh, cả không gian đều đang lắc lư, bầu không khí cũng vô cùng áp lực dưới hỏa diễm này.

Ngay sau đó cơ thể bà ta chậm rãi bay lên, dừng ở giữa không trung.

Lâm Thiên Nam liếc mắt nhìn Phượng Hoàng với vẻ hài lòng, khóe miệng cũng nhếch lên cười mỉa, dời mắt nhìn Mạc Phàm.

- Tôi vốn tưởng rằng đối phó cậu không cần thứ này, hay là nói cậu không đáng để tôi dùng toàn lực, nhưng cậu phiền phức hơn tôi nghĩ một chút, nhưng phiền phức này cũng không nhiều.

Anh ta chỉ về phía xa, huyết vân luôn tán đi trên bầu trời nhanh chóng thu nhỏ lại bay về phía anh ta, chỉ trong chớp mắt đã nhập vào cơ thể anh ta.

- Đều xuất hiện cả đi.

Trong mắt Lâm Thiên Nam chớp lóe huyết quang, một vùng huyết văn xuất hiện trên trán anh ta.

Năm chữ vang lên, vô số Huyết Đan xuất hiện xung quanh anh ta, che kín đài chiến đấu bạch ngọc.

Số lượng nhiều khiến da đầu người ta run lên. Lực lượng còn mạnh hơn lĩnh vực hỏa diễm của Phượng Hoàng xuất hiện, không gian vì lực lượng này mà sợ run lên.
Advertisement
';
Advertisement