Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

- Cùng lên sao?

Vẻ mặt không ít người sửng sốt, một lúc sau mới phản ứng kịp, ánh mắt nhìn Mạc Phàm như nhìn kẻ điên.

Khi Pháp Thần Horus ra tay, những người khác không có ý ra tay, chuyện này là chuyện tốt đối với Mạc Phàm.

Không phải Mạc Phàm không nhìn thấy, một kích vừa rồi của Horus đã biến cả ngọn núi thành hạt cát.

Nếu một kích này đánh trúng người Mạc Phàm, bây giờ Mạc Phàm đã không còn tồn tại.

Người kh ủng bố như vậy, vậy mà Mạc Phàm nói Pháp Thần Horus không phải đối thủ của cậu ta, muốn cả đám Phượng Hoàng cùng tiến lên.

- Tiểu tử này đang tự tìm đường chết à?

Trên biển mây Sơn Ngoại Sơn, Chúc Thiên Cực cười mỉa nói.

Một câu này của Mạc Phàm không chỉ chọc giận Pháp Thần Horus, cũng khiến đám Phượng Hoàng tức giận hoàn toàn.

Trái lại ngũ lão còn bình tĩnh, năm người đều là người xử thế sâu rộng, Mạc Phàm làm như vậy cũng không kỳ lạ, dù sao cũng không thể thay đổi được kết cục.

Trái lại vẻ mặt đám Bạch Tử Hàn sửng sốt, lo lắng ở trong mắt càng đậm hơn.

- Mạc Phàm, tôi rất thưởng thức sự dũng cảm của cậu, nhưng cậu quá tự đại rồi.

Ở một phía Mạc Phàm, Lâm Thiên Nam khẽ nâng mí mắt, lạnh lùng nói.

- Lâm Thiên Nam, anh giết người của gia tộc Wiki, hay là đã sớm gia nhập gia tộc Wiki?

Mạc Phàm lắc đầu cười hỏi.

- Lâm Thiên Nam?

Nghe thấy mấy chữ này, không ít người như bị sét đánh, thân thể chấn động, không ít người vội nhìn về phía Lâm Thiên Nam.

Hôm nay Lâm Thiên Nam mặc tây trang hoa văn ngựa vằn màu đen, tóc dài được buộc ra sau lưng, mấy sợi tóc rối bay theo gió.

Cả người nhìn có vẻ rất bình tĩnh, nhưng huyết vân xâm nhiễm nửa bầu trời trên đỉnh đầu khiến không ai dám tới gần anh ta.

Bởi vì vừa rồi có người trẻ tuổi không cẩn thận cách huyết vân quá gần, nên hóa thành một thây khô rơi xuống đất.

Nhưng có ai ngờ người đàn ông này lại là Lâm Thiên Nam.

Lần này không chỉ những người ở xung quanh, ngay cả đám hội ngũ lão, Phượng Hoàng, thậm chí là Chúc Thiên Cực ở trong Sơn Ngoại Sơn đều nhíu mày.

- Lâm Thiên Nam là ai?

Chúc Thiên Cực tò mò hỏi.

- Người lợi nhất nhất Hoa Hạ đứng trước Mạc Phàm, biến mất đã lâu rồi, xem ra bây giờ tu luyện Huyết Thần Công, thiếu gia, Huyết Thần Công là công pháp bị cấm.

Huyết Nô nhìn chằm chằm Lâm Thiên Nam nói.

Ông ta đã để ý Lâm Thiên Nam từ lâu, nhưng mà Chúc Thiên Cực không hỏi, ông ta không dám mở miệng.

- Huyết Thần Công thì thế nào, giết tên tiểu tử Mạc Phàm này trước rồi nói sau.

Chúc Thiên Cực cười nói.

Lâm Thiên Nam nhíu mày, trên người chớp lóe huyết quang, lộ ra dáng vẻ lúc trước của anh ta.

Mặc áo bành tô lục sắc, dưới mái tóc ngắn tán loạn là đôi mắt cuồng dã sắc bén như dao.

- Tôi có quan hệ với người của gia tộc Wiki hay không thì sao, cậu còn vì chuyện này mà không chết à?

Lâm Thiên Nam không hề sợ hãi, trong giọng nói đều là khinh thường.

Quả thật anh ta gia nhập gia tộc Wiki, còn nhận được yêu cầu của gia tộc Wiki tiêu diệt Mạc Phàm, anh ta là Lâm Thiên Nam, là người hạ Huyết Độc với Kiêu Long, nhưng những chuyện có thể làm được gì?

- Không có gì, tôi chỉ tò mò, muốn biết mà thôi, sau đó có cần tới Châu Âu diệt gia tộc Wiki này không.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Gia tộc Wiki không phải tìm hắn gây phiền phức một lần, hắn vẫn chưa diệt trừ tận gốc đám người này.

Nếu Lâm Thiên Nam gia nhập gia tộc Wiki, vậy gia tộc đó có thể biến mất.

- Vậy sao, trong cơ thể cậu còn có Huyết Thần Đao, cậu sống rời khỏi nơi này trước hãy nói.

Lâm Thiên Nam cười lạnh lùng, cơ thể trôi nổi trong không trung hạ xuống đài chiến đấu bạch ngọc.

Lâm Thiên Nam vừa cử động, đám Âm Dương Sư mặc thần bào, khổ tu của Thần Điện, đám người của Hắc Ám Giáo Đình cũng hạ xuống theo.

Phượng Hoàng và Hải Thần cầm thiết bổng vẫn đứng yên không động, đứng trong không trung.

- Hai người không cùng lên sao?

Mạc Phàm liếc mắt nhìn hai người một cái hỏi.

- Bọn họ đủ đối phó cậu rồi, yên tâm, cho dù cậu chết, tôi sẽ không tha cho người Mạc gia cậu, không ai có thể giết người của Nguyệt Hạ Chi Dực chúng tôi mà không phải trả giá thật lớn.

Phượng Hoàng lạnh lùng nói.

Có những người ở phía dưới là đủ rồi, bà ta rất tin tưởng bọn họ.

- Ông thì sao?

Mạc Phàm không để ý đến Phượng Hoàng nữa, dời mắt nhìn Hải Thần.

- Tôi sao, tôi chỉ đến xem Mạc tiên sinh danh chấn thiên hạ có thực lực thế nào, tôi không có hứng thú giết cậu.

Hải Thần nâng thiết bổng vĩ đại lên nói.

- Bởi vì những lời này của ông, ông có thể còn sống rời khỏi Hoa Hạ, nhưng nếu ông tới đây, vậy phải để lại vài thứ.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

- Vậy sao, vậy tôi rất chờ mong cậu vượt qua cửa ải của bọn họ thế nào, sau đó khiến tôi để lại vài thứ ở lại thế nào.

Hải Thần hơi nhếch miệng, cười với vẻ khinh thường.

Mạc Phàm thấy hai người không định nhúng tay, cũng không có ý khuyên nữa, dời mắt đảo qua sáu người kia, muốn ra tay.

Bỗng nhiên trước người hắn không xa, bỗng nhiên trong không gian b ắn ra một đạo kiếm quang sắc bén.

Kiếm quang này chỉ có kích thước một ngón tay, giống như đâm một cái động nhỏ ở trong không trung.

Không ít người nhìn thấy đạo kiếm quang này, trên mặt lộ vẻ nghi ngờ.

- Chẳng lẽ còn có người tới nữa.

Ngay cả Mạc Phàm cũng nhướn mày, trong mắt lóe lên dị sắc.

- Đây là?

Ngay sau đó kiếm quang một phân hai, một đạo hướng về phía trước một đạo hướng xuống dưới, cắt không gian ra thành lỗ hổng cao cỡ một người.

Một đôi tay như ngó sen vươn từ trong lỗ hổng ra, hai tay dùng lực xé lỗ hổng, một bóng người cao gầy đi từ trong ra.

Bóng người này có mái tóc dài đen tuyền, mặt như bạch ngọc, trên gương mặt trái xoan tiêu chuẩn là ngũ quan tinh xảo, nhất là đôi mắt, giống như ngôi sao trên bầu trời đêm.

Cô ta mặc trên người một bộ cung trang, chẳng qua lúc này cho dù là cung trang hay trên mặt cô ta đều có vết bẩn.

Nhưng như vậy vẫn khó mà che giấu được dung nhan tuyệt thế của cô ta.

Vị mỹ nữ này không phải ai khác, đúng là Ân Tố Tố của Thái Tố Cung.

Phía sau cô ta, đám Tần Vô Nhai, Côn Bằng,Quỷ Vô Tà, Băng Đồ tiên tử cũng vô cùng chật vật đi từ trong ra.

Nhìn thấy những người này, ở đây lập tức dậy sóng.

- Tần Vô Nhai tự mình thoát ra rồi sao?

- Những người này ra ngoài, lần này có trò hay để coi rồi.

Đám Pháp Thần Horus đã khiến trận chiến này trở thành đại chiến thế giới, lại thêm những người này nữa, chỉ sợ năm trăm năm trước và năm trăm năm sau đều không có cuộc chiến quy mô lớn như vậy.

- Lần này đúng là không tới vô ích.

Có người hưng phấn nói.

Bình thường hai cao thủ tuyệt thế tranh đấu đều hấp dẫn vô số người vây xem, ngoại trừ một số cao thủ trong truyền thuyết, hôm nay Mạc Phàm tụ tập gần hết cao thủ thế giới.

Đám Tần Vô Nhai vốn nhìn thoáng qua Mạc Phàm, trong mắt lóe lên hung quang, nhưng thấy mấy người ở xung quanh, lông mày bọn họ nhíu lại, trong chớp mắt liền hiểu rõ nguyên nhân.

- Mạc Phàm, bản lĩnh của cậu lớn thật, tôi xem hôm nay cậu ứng phó chuyện này thế nào.

Tần Vô Nhai lạnh lùng nói.

Mạc Phàm liếc mắt nhìn đám Tần Vô Nhai một cái, cười nhạt.

Gần đây hắn luôn bế quan, không để ý tới Cửu U Cung, vậy mà bọn họ ra được cả rồi.

Ngón tay hắn khẽ gảy, một đạo quang bay về phía mi tâm Ân Tố Tố.

- Đây là công pháp tôi đồng ý với cô, cho cô.
Advertisement
';
Advertisement