Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

Trong chớp mắt vẻ mặt mọi người sửng sốt, nhìn về phía giữa đài chiến đấu bạch ngọc.

Giữa đài chiến đấu bạch ngọc, theo trận pháp kia hiện lên, bên trong bạch quang chói mắt mơ hồ hiện ra bóng người.

Bạch quang thu lại hoàn toàn, vẻ mặt Mạc Phàm vô cùng lạnh nhạt xuất hiện giữa đài chiến đấu bạch ngọc.

Nhìn thấy MạcPhàm, trước mắt không ít người sáng lên, trong mắt hiện lên chờ mong.

Có người cười lạnh lùng, cũng có người lắc đầu thở dài.

- Sư phụ!

- Mạc tiên sinh!

- Chủ nhân!

Đám Chu Hiệt thấy Mạc Phàm thì thở phào nhẹ nhõm, cung kính nói.

Mạc Phàm liếc mắt nhìn đám Chu Hiệt một cái, xác nhận chín người không có chuyện gì, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Đám Phượng Hoàng đều đứng trên đỉnh Kim Tự Tháp, những người khác cho dù là đứng dưới đáy hay giữa Kim Tự Tháp, đều không khác gì con kiến, cho dù đám Chu Hiệt có năng lượng trong cơ thể hắn, hắn phái đám Chu Hiệt bày Truyền Tống Môn và đài chiến đấu này đúng là nguy hiểm.

May mà hắn kết thúc bế quan tới đúng lúc, chín người không có chuyện gì.

- Mọi người lui xuống trước đi, ở đây giao cho tôi là được.

- Sư phụ, người hãy cẩn thận.

Chu Hiệt do dự nhìn đám người xung quanh một lát, vẫn gật đầu.

Bọn họ ngay cả quái vật Sphinx cũng chưa chắc đối phó được, càng không nói tới những người khác, vẫn nên rời khỏi đài chiến đấu thì hơn.

Thân thể Mạc Phàm nhoáng lên một cái, rời khỏi giữa đài chiến đấu.

Ngón tay hắn hơi vạch ra, giữa đài chiến đấu và đài chiến đấu phân ra, biến thành một vòng tròn đường kính gần 10 mét, bay về phía ngoài đài chiến đấu bạch ngọc.

Đám Chu Hiệt rời đi, lúc này hắn mới nhìn về phía Sphinx quái vật hung thần ác sát trên đỉnh đầu hắn, trong mắt hắn lóe lên sắc lạnh.

Tuy chỉ liếc mắt một cái, trong chớp mắt nhiệt độ quanh đài chiến đấu bạch ngọc đều giảm xuống rất nhiều.

- Một quái vật ngủ say mấy ngàn năm, bắt nạt một đám đứa bé rất vui à, nếu ngươi đã có hứng thú như vậy, vậy ta chơi với ngươi.

Mạc Phàm lạnh giọng nói.

Tượng Sphinx được ghi lại trong sách lịch sử thế giới, tất nhiên không có khả năng hắn không biết.

Ngoại trừ những chuyện này, hắn còn biết một số chuyện không có trong sách lịch sử. Trong một lĩnh vực cổ xưa ở Tu Chân giới, nơi đó có một đám Cổ Thần nguyên thủy tương đồng với Pharaoh Ai Cập, không chỉ sau khi chết xây Kim Tự Tháp, bên cạnh Kim Tự Tháp thường có một số thú trấn mộ, đợi linh hồn chủ nhân bọn họ quay về.

Thú trấn mộ là linh thú của chủ nhân Kim Tự Tháp khi còn sống, chủng loại vô cùng kỳ lạ, cơ bản là dạng nào cũng có.

Loại đầu dài gương mặt người và cơ thể sư tử tên là Tinh Không Thạch Thú, là thú trấn mộ thông thường.

Không những khống chế được thuộc tính lôi trong hư không, còn có thể nắm giữ lực lượng thạch đầu.

Khi hắn tới tinh vực cổ xưa đó, thấy tượng đất Sphinx ở khắp nơi, bỗng nhiên có cảm giác như du lịch Ai Cập ở Địa Cầu.

Bây giờ sao, hắn không có cảm giác du lịch, muốn giết người thì có.

Một thú trấn mộ cũng dám ra tay với người của hắn, đúng là không biết sống chết.

May mà hắn tới đúng lúc, nếu không đám Chu Hiệt chưa chắc đã sống sót được.

Một tay hắn vươn về phía Sphinx, bỗng nhiên mắt nheo lại, mấy chữ truyền từ miệng hắn ra.

- Nghiệt súc, còn không xuống cho ta.

Dưới giọng nói như sấm, năm ngón tay hắn mở ra, một đại thủ màu đen tự nhiên xuất hiện trên cổ Sphinx.

Dưới bàn tay to này, không để Sphinx thú có bất luận chống cự gì, thậm chí không đợi Pháp Thần Horus phản ứng kịp, đại thủ như kìm thép bóp chặt lấy Sphinx thú.

- Xuống đây!

Đại thủ của Mạc Phàm dùng lực kéo, Sphinx thú như sao băng rơi xuống đài chiến đấu bạch ngọc.

“Rầm!” một tiếng thật lớn, quang hoa trên đài chiến đấu đại phóng.

Sphinx thú phát ra tiếng kêu thảm thiết, ngã mạnh xuống đài chiến đấu bạch ngọc.

Tay còn lại của Mạc Phàm mở ra, kiếm minh ong ong, Hồng Liên xuất hiện trong tay hắn.

Hắn chỉ bước một bước đã tới trước người Sphinx thú, quang hoa lóe lên trên trường kiếm lập tức chém về phía đầu Sphinx thú.

Đúng lúc này, đám Pháp Thần Horus cũng phản ứng kịp, kim quang trên người đại phóng.

- Tiểu tử, dám đả thương thần thú của tôi, muốn chết à!

Pháp Thần Horus nỏi giận quát, cầm trượng kim xà trong tay dùng lực gõ xuống Kim Tự Tháp.

Kim Tự Tháp và Sphinx thú cùng sáng lên kim quang, bao phủ toàn bộ Kim Tự Tháp và Sphinx thú ở bên trong.

Kim quang thu lại, Sphinx thú xuất hiện dưới chân Pháp Thần Horus, Kim Tự Tháp thì đến dưới kiếm Mạc Phàm.

Hồng Liên trong tay Mạc Phàm chém lên Kim Tự Tháp, giống như chém qua miệng đậu hủ, xuyên vào bên trong Kim Tự Tháp, kiếm khí vô cùng sắc bén lộ ra ở mặt khác, chém Kim Tự Tháp cao như một tòa nhà cao tầng.

Tuy không phải chém lên người Sphinx thú, nhưng mọi người ở đây đều khiếp sợ.

Đám đồ đệ của Mạc Phàm ở trước mặt Sphinx thú này, ngay cả ngón tay cũng không cử động được.

Sphinx thú này ở trước mặt Mạc Phàm, không khác gì người khổng lồ và con chim sẻ.

Nếu không phải Pháp Thần Horus ra tay, có khả năng sau này sông Nile không còn tượng Sphinx nữa.

Mạc Phàm nhíu mày, thu hồi Hồng Liên, nhìn về phía Pháp Thần Horus trong không trung.

- Là ông muốn một phút giết một người mạc gia tôi đúng không?

Mạc Phàm nghiêng đầu, lạnh nhạt hỏi.

- Không sai.

Pháp Thần Horus nhíu mày, không giấu diếm nói.

- Cho dù là tổ tiên của ông cũng không dám nói chuyện với tôi như vậy.

Mạc Phàm lạnh lùng nói.

Vì sự tồn tại của hắn, những Cổ Thần nguyên thủy trên tinh cầu ở Tu Chân giới không gặp vận rủi bị diệt, hắn cũng được những Cổ Thần này coi là chúa cứu thế.

Hắn biết được từ miệng những Cổ Thần này, trên vạn năm trước Cổ Thần tới Địa Cầu, còn để lại một số truyền thừa, Horus chỉ là hậu bối của những Cổ Thần này mà thôi.

- Mạc Phàm, cậu muốn chết à!

Horus nhíu mày, trong mắt lóe lên lửa giận.

Ông ta sống mấy trăm năm, riêng hậu bối không biết truyền bao nhiêu, Mạc Phàm là một tiểu tử chưa tới 20 tuổi mà dám nói chuyện với ông ta như vậy.

- Tôi thử xem cậu có bản lĩnh gì trước.

Trên trượng kim xà trong tay Horus chớp lóe kim quang, chỉ về phía Mạc Phàm ở phía xa.

Một đạo kim quang bắn nhanh mà ra, bắn về phía Mạc Phàm.

Đạo kim quang này còn chưa tới trước người Mạc Phàm, một tay Mạc Phàm khẽ vung lên, một Truyền Tống Môn xuất hiện trước người hắn.

Kim quang biến mất vào trong Truyền Tống Môn, khi trở ra đã tới một ngọn núi ở phía xa.

Ngọn núi to như vậy bị kim quang bắn trúng, cho dù là cây cối trên núi hay là tảng đá đều biến thành hạt cát sụp xuống.

Những người ở đây và nhìn màn hình thông qua vệ tinh đều trợn mắt há miệng.

Một kích khiến cả ngọn núi hóa cát, chuyện này vô cùng kh ủng bố.

Đừng nói là bắn trúng người, bắn lên trên hàng không mẫu hạm, hàng không mẫu hạm cũng xong đời.

- Đây là lực lượng của thần sao?

Mạc Phàm làm như không thấy ngọn núi sụp đổ, tán Truyền Tống Môn trước người đi.

- Thực lực của ông rất mạnh, nhưng một mình ông không phải đối thủ của tôi, mấy người lên hết cả đi.
Advertisement
';
Advertisement