Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

- Bắc Minh Lưu Ly Hỏa?

Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, không quan tâm lắm hỏi.

- Tiểu tử, ánh mắt cậu không tệ đâu, bây giờ biết bản thiếu là ai rồi chứ?

Người thanh niên mặc hồng bào hơi nhếch miệng, cười đắc ý nói.

Một người ở trên Địa Cầu như Mạc Phàm có thể biết hỏa diễm này, phần lớn là đạt được điển tịch liên quan, không thể không biết thân phận của anh ta.

- Đệ tử của Huyền Hỏa Tông sao?

Mạc Phàm lạnh nhạt hỏi.

Người thanh niên mặc hồng bào nhíu mày, trong mắt lộ ra vẻ giận dữ.

Huyền Hỏa Tông là tông phái lớn nhất ở Liệt Dương Tinh, công pháp Liệt Dương Cửu Thiên hệ hỏa rất nổi tiếng ở Tu Chân giới, tuy Chúc gia bọn họ rất nổi tiếng ở thành Liệt Dương, nhưng kém xa Huyền Hỏa Tông, vốn dĩ không thể so sánh nổi.

- Nếu là đệ tử của Huyền Hỏa Tông, cần dùng thứ này sao?

Người thanh niên mặc hồng bào hừ lạnh một tiếng nói.

Những đệ tử của đại tông môn, trừ phi là không nổi bật ở bên trong tông môn, nếu không sẽ không có cơ hội tới nơi như thế này làm Thần Sứ, trái lại địa vị rất cao, nhưng không có tác dụng với tu vi và lịch duyệt.

Giống như nếu không phải có được một chút tích lũy, có thể khiến anh ta sau này vào những đại mông phái, anh ta cũng không muốn tới.

- Quả thật anh không phải người của Huyền Hỏa Tông, người của Huyền Hỏa Tông có Huyền Hỏa Lệnh ở trong người, bình thường tu luyện đều là Bắc Minh Huyền Hỏa, cao cấp hơn Bắc Minh Lưu Ly Chân Hỏa của anh một chút.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Mạc Phàm vừa nói những lời này, người thanh niên mặc hồng bào nắm chặt tay vang răng rắc.

Những lời này của Mạc Phàm không khác gì rắc muối lên vết thương của anh ta, thậm chí còn bỏ thêm ớt cây vào bên trong.

- Tiểu tử, cậu nói cái gì?

- Nếu anh không phải người của Huyền Hỏa Tông, vậy càng không thể là người của Hỏa Thần Môn.

Mạc Phàm nói tiếp.

“Phốc…” Thiếu chút nữa người thanh niên mặc hồng bào phun ra một ngụm máu.

Hỏa Thần Môn còn cao cấp hơn Huyền Hỏa Tông, tuy vẫn chưa nằm trong top 10 đại tông môn ở Tu Chân giới, nhưng đứng trong top 100 thì không thành vấn đề.

Huyền Hỏa Tông chỉ là một nhánh của Hỏa Thần Môn, ngay cả Huyền Hỏa Tông mà anh ta cũng không vào được, sao có thể là người của Hỏa Thần Môn?

- Tiểu tử, tôi thấy cậu cố ý đúng không?

Người thanh niên mặc hồng bào đỏ mắt, trầm giọng nói.

- Cố ý, là anh bảo tôi đoán mà?

Mạc Phàm nói với vẻ khinh thường.

Trong số tông phái hắn biết có tu sĩ cấp thấp tu luyện Bắc Minh Lưu Ly Chân Hỏa chỉ có Huyền Hỏa Tông và Thần Hỏa Môn, những tông phái khác hắn không biết, cho nên chỉ có thể đoán theo hai phương hướng này.

- Cậu!

Người thanh niên mặc hồng bào nhíu mày, trong mắt lóe lên hung quang, nhưng không có biện pháp nào.

Quả thật là anh ta bảo Mạc Phàm đoán, nhưng mà không ngờ sẽ có kết quả này, tự mình đào hố chôn mình ngã rất thảm.

Chỉ trong phút chốc anh ta khôi phục như thường.

- Tiểu tử, cậu biết không ít tông phái ở Thiên Ngoại Thiên, nhưng vẫn nên nhanh dập tắt Bắc Minh Lưu Ly Chân Hỏa của tôi đi, nếu không có khả năng Mạc gia cậu sẽ bị hủy thành tro tàn đó.

Người thanh niên mặc hồng bào lạnh lùng nói.

Mạc Phàm có những năng lực này thì thế nào, còn có thể biến ra thứ gì để dập tắt Bắc Minh Lưu Ly Chân Hỏa của anh ta.

Không dập tắt được, vậy đợi khóc đi.

- Còn nữa, bản thiếu là Chúc Thiên Cực thiếu gia Chúc gia ở Liệt Dương Tinh, nếu Mạc gia các cậu bị thiêu hủy, hoan nghênh người Mạc gia cậu tới Chúc gia tôi báo thù.

Chúc Thiên Cực cười mỉa nói.

- Chúc gia?

Mạc Phàm nhíu mày, suy nghĩ một lát.

- Hẳn là cậu từng nghe nói tới Chúc gia tôi rồi đúng không?

Chúc Thiên Cực thấy vẻ mặt Mạc Phàm thay đổi, trong mắt hiện lên chút đắc ý, nâng một chén trà lên hỏi.

- Tôi từng nghe nói tới Hỏa Thần Chúc Dung trong 12 vu tổ, anh không phải Vu Tộc, chắc là không liên quan tới Chúc gia anh đúng không?

Mạc Phàm liếc mắt đánh giá Chúc Thiên Cực một cái, nghiêm túc hỏi.

Trong số người họ Chúc, hắn chỉ biết nhất mạch của Chúc gia Vu Tộc.

Tuy Chúc gia đều có tóc đỏ, nhưng không ai thích mặc hồng y.

Hơn nữa trên người Chúc gia trời sinh đã có hỏa vu văn, tính cách rất dễ nổi nóng, hai câu không hợp sẽ ra tay, sẽ không nói nhiều lời vô nghĩa như Chúc Thiên Cực, cho nên rất dễ phân biệt.

“Răng rắc!” Chén trà trong tay Chúc Thiên Cực vỡ nát, trà trong chén cũng chảy đầy đất.

Lúc này anh ta ước gì tát mình hai cái.

Anh ta đã bị vấn đề này làm tức đến thổ huyết, vì sao còn nói tiếp đề tài này nữa, đây rõ ràng là tự tìm khổ để ăn.

Chúc gia Vu Tộc, tuy không phải là môn phái siêu cấp như Hỏa Thần Môn, nhưng là cao thủ số một số hai trong tất cả Chúc gia, có thể nói là tung hoành ở Tu Chân giới, nếu Chúc gia bọn họ có liên quan tới Chúc gia Vu Tộc, cũng không tới mức co đầu rút cổ ở nơi nhỏ bé chật hẹp như Liệt Dương Tinh.

Lúc này anh ta có loại cảm giác, anh ta không phải là tiên nhân từ Tu Chân giới tới, trái lại giống như tiểu bối vô danh ở Tu Chân giới, thân phận địa vị còn không bằng Mạc Phàm người ở trên Địa Cầu.

- Tiểu tử, cậu đủ rồi đó, rốt cuộc cậu có dập tắt Bắc Minh Lưu Ly Chân Hỏa của tôi hay không?

Chúc Thiên Cực hơi phát điên nói.

- Thứ này sao?

Trên mặt Mạc Phàm đều là lạnh nhạt, nhìn thoáng qua hỏa diễm đã bao trùm lương đình.

Ý niệm của hắn vừa động, đang định ra tay thì Tiểu Vũ và Tiểu Tuyết đi theo đường núi tới.

- Anh, anh xem ai tới này?

Tiểu Vũ kéo tay Tiểu Tuyết nói.

Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, trong đôi mắt lạnh lùng xuất hiện nhu hòa.

Mấy ngày nay hắn luôn bận rộn đủ chuyện, mỗi lần quay về Mạc gia đều vội vàng rời đi, từ khi hắn từ Hồng Kông về chưa từng gặp Tiểu Tuyết.

Trái lại hắn muốn đi gặp Tiểu Tuyết, nhưng chuyện Viên Trọng Dương bị giết, hắn còn chưa nghĩ ra được nên giải thích với Tiểu Tuyết thế nào.

Dù sao Viên Trọng Dương cũng là ông ngoại Tuyết Nhi, Tuyết Nhi là người phụ nữ hắn nhất định phải giải thích.

- Tuyết Nhi, sao em lại tới đây?

Mạc Phàm hơi nhếch miệng hỏi.

- Em là con dâu chưa qua cửa của Mạc gia, anh không tới tìm em, em không thể tới tìm anh sao?

Tuyết Nhi hơi nhếch miệng, nói với vẻ nghịch ngợm.

Mạc Phàm cười khẽ, trong mắt hiện lên chút cảm xúc.

Với hiểu biết của hắn về Tiểu Tuyết, xem ra Tiểu Tuyết không vì chuyện của Viên Trọng Dương mà giận hắn, ít nhất là bây giờ không có.

Hai đời này có thể gặp được một người phụ nữ hiền huệ lại hiểu chuyện như thế, đúng là phúc khí của hắn, cũng là phúc khí của Mạc gia.

- Anh, chị dâu vốn bận chuyện Bạch gia, em nói với chị dâu anh quay về, chị dâu lập tức tới đây, chị dâu đối xử tốt với anh như vậy, anh phải nắm thật chắc, đừng để chị ấy chạy mất.

Tiểu Vũ ngẩng đầu, đưa tay Tiểu Tuyết cho Mạc Phàm.

- Phốc, có nghe thấy không, Mạc Phàm Mạc tiên sinh Hoa Hạ?

Tiểu Tuyết không nhịn được bật cười, nói.

- Tuân mệnh!

Mạc Phàm nắm chặt tay Tiểu Tuyết, nói.

Đợi hắn giải quyết những chuyện vặt này, nhất định phải chuẩn bị hôn lễ thật lớn cho Tiểu Tuyết, sau đó luôn ở bên Tiểu Tuyết một thời gian.

Chúc Thiên Cực ở bên cạnh vốn kìm nén một bụng đầy lửa giận lập tức như điên rồi.

- Mạc Phàm, rốt cuộc cậu có dập tắt hỏa diễm này không?

Mạc Phàm vả mặt anh ta liên tục mấy lần, lại ân ái ở trước mặt anh ta, hoàn toàn coi anh ta như không tồn tại, sao anh ta có thể nhịn được.

Lúc này Mạc Phàm mới nhìn về phía đám Chúc Thiên Cực, khóe miệng hơi nhếch lên.

- Tiểu Vũ em thử hỏa diễm này xem.

Mạc Phàm nói với Tiểu Vũ.

- Để cô nhóc này thử, Mạc Phàm, cậu điên rồi à, đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, để đứa bé nghịch lửa sẽ rất nguy…

Chúc Thiên Cực vốn sửng sốt, sau đó cười âm dương quái khí nói.

Mạc Phàm không tự mình dập lửa lại bảo một đứa bé làm, đúng là không biết sống chết.

Anh ta còn chưa nói xong, chỉ thấy Tiểu Vũ phồng má dùng lực hút, Bắc Minh Lưu Ly Hỏa trên lương đình đều được cô hút vào trong bụng.

Hỏa diễm không còn lại chút nào, Tiểu Vũ vỗ bụng như người không có chuyện gì.

Đám Chúc Thiên Cực lập tức sửng sốt, cả người ngây ra như phỗng.
Advertisement
';
Advertisement