Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

Anh ta có thể cho Mạc Phàm Kỳ Lân Ngọc Kiệt, thứ này vốn dĩ không đáng giá đối với anh ta, chỉ cần có Huyết thúc đây, anh ta có thể dùng Kỳ Lân Ngọc Kiệt không hết.

Nhưng đồ của anh ta, sao có thể để một người Địa Cầu muốn lấy thì lấy.

Ít nhất phải giống như con chó hoặc tên ăn xin, vẫy vẫy đuôi hoặc quỳ xuống ăn xin.

- Lý do không giết các người còn chưa đủ sao?

Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt hỏi.

- Lý do không giết chúng tôi thì đủ rồi, nhưng bản thiếu không biết cậu có bản lĩnh giết được chúng tôi hay không.

Người thanh niên mặc hồng bào cười nói.

Mạc Phàm phong ấn đám Tần Vô Nhai, là người rất giỏi trong mắt người Địa Cầu, nhưng ở trong mắt anh ta chỉ như một đám kiến tranh chấp, trong đó có một con kiến may mắn thắng.

Anh ta thì khác, Ngự Hỏa Thuật của Chúc gia anh ta vốn dùng để chiến đấu.

Mà anh ta lại là chiến tu được Chúc gia bồi dưỡng đặc biệt, từ nhỏ đã vì chiến đấu mà sinh ra.

Tuy anh ta chỉ mới tới Kim Đan hậu kỳ, nhưng cao thủ Nguyên Anh bình thường đều không phải đối thủ của anh ta, càng không phải nói nơi thiếu thốn linh khí như Địa Cầu bồi dưỡng ra một người miễn cưỡng mới được xưng là tu sĩ Kim Đan.

- A… Cho nên anh muốn thử xem mình có thể chết hay không à?

Mạc Phàm cười khẽ hỏi.

- Chuyện này thì không cần phải thử, kết quả chỉ có một, cả Mạc gia không có bất luận nơi nào uy hiếp được bản thiếu, thử chuyện này cậu sẽ thua vô cùng thê thảm, bản thiếu không có hứng thú với chuyện nắm chắc, không bằng như vầy, khi tới tôi nghe nói cậu rất am hiểu dùng hỏa, pháp thuật hệ hỏa của cậu đốt chết không ít người, đúng lúc bản thiếu cũng rất thích nghịch lửa, còn mới tu thành một loại hỏa diễm, nếu cậu có thể dập tắt hỏa diễm này, tôi sẽ tặng cậu Kỳ Lân Ngọc Kiệt miễn phí, chúng tôi sẽ lập tức rời khỏi Mạc gia, nếu cậu thua, ngại quá, có khả năng hỏa diễm của tôi không tắt đi, muốn đốt trang viên Mạc gia cậu một thời gian.

Trước khi anh ta hàng lâm tới Địa Cầu, đúng lúc tu thành chân hỏa Bắc Minh Lưu Ly Chân Hỏa đặc biệt của Chúc gia, còn chưa tìm được người để thử.

Nếu Mạc Phàm kiêu ngạo như vậy, vậy thì thử trên người Mạc Phàm một lần được rồi.

- Thiếu gia, không thể!

Sắc mặt lão giả đeo kiếm thay đổi, vội vàng ngăn cản.

Tu vi của ông ta như thanh niên mặc hồng bào, đều là Kim Đan hậu kỳ.

Nhưng ông ta thân là người của Kỳ Lân Huyết gia, huyết mạch Kỳ Lân trong cơ thể không chỉ khiến ông ta có thể luyện chế Kỳ Lân Ngọc Kiệt, còn khiến ông ta rất mẫn cảm với khí tức nguy hiểm.

Mạc Phàm nhìn như chỉ mới ngưng tụ Thần Nguyên, ngay cả Kim Đan đều không có, nhưng tuyệt đối không đơn giản như mặt ngoài.

Tuy Bắc Minh Lưu Ly Chân Hỏa của người thanh niên mặc hồng bào rất lợi hại, nhưng vừa mới luyện thành, rất dễ thương tổn tới gốc rễ.

Nhỡ đâu xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn, có khả năng ông ta không thể công đạo với Chúc gia.

- Huyết thúc, chú là thiếu gia Chúc gia, hay là tôi đây?

Người thanh niên mặc hồng bào nhíu mày, vô cùng bất mãn lạnh giọng hỏi.

Một tiểu tử trên Địa Cầu có gì phải sợ, chỉ vì tiểu tử này, lão già này đã quấy nhiễu nhã hứng của anh ta hai ba lần, điều này khiến những đệ tử ngoại môn nghĩ gì về anh ta?

- Thiếu gia bớt giận, lão nô chỉ là?

Sắc mặt lão giả đeo kiếm khó coi, quỳ một gối trên đất.

- Trước khi rời khỏi Mạc gia, đừng để tôi lại nghe thấy giọng chú nữa, nếu không…

Người thanh niên mặc hồng bào không nói tiếp nữa, nhưng ý uy hiếp rất rõ.

Trên mặt lão giả đeo kiếm lộ ra vẻ bất đắc dĩ, không rên một tiếng lùi sang một bên, quả thực không phát ra bất cứ âm thanh gì nữa.

Người thanh niên mặc hồng bào cười lạnh lùng, ánh mắt lại nhìn Mạc Phàm lần nữa.

- Mạc Phàm, cậu cảm thấy thế nào, có dám chơi với bản thiếu không?

Mạc Phàm nhìn lão nô đứng bên cạnh người thanh niên mặc hồng bào, lông mày hắn hơi nhíu lại, nhưng lập tức giãn ra.

- Anh thật sự muốn chơi với tôi sao?

Mạc Phàm thản nhiên hỏi.

- Thế nào, cậu không dám à, cậu yên tâm đi, hỏa diễm này của tôi lan tương đối chậm, các cậu vẫn có thời gian chuyển đi trước khi Mạc gia bị đốt thành tro tàn, nếu cậu quỳ xuống cầu xin tôi tha thứ, không phải tôi không thể giúp cậu dập tắt hỏa diễm này.

Người thanh niên mặc hồng bào cười đắc ý nói.

- Không dám sao? Như vậy đi, nếu tôi không dập tắt được, tông môn ẩn thế các anh muốn tôi làm gì tôi sẽ làm theo, nhưng nếu anh thua, Kỳ Lân Huyết Nô này của anh thuộc về tôi.

Mạc Phàm bĩu môi nói.

- Hửm?

Người thanh niên mặc hồng bào nhíu mày, con mắt đảo liên tục.

Tuy anh ta không thích lão già này lắm, nhưng vẫn còn rất nhiều tác dụng.

Không những cung cấp Kỳ Lân Ngọc Kiệt thuốc tiên chữa thương cho Chúc gia bọn họ, cũng là người có lực chiến đấu mạnh.

Một khi lão giả này bị Kỳ Lân Huyết trong cơ thể khống chế, sẽ hoàn toàn rơi vào trong trạng thái điên cuồng, ngay cả anh ta cũng không phải đối thủ của lão già kia.

Chúc gia có thể ngăn lão già kia, chỉ có cha anh ta.

Nếu như thua lão già kia, anh ta quay về Chúc gia sẽ bị trách không ít.

Chỉ trong phút chốc tươi cười khinh thường xuất hiện trên mặt anh ta.

- Tiểu tử, lá gan của cậu đúng là không nhỏ, cậu chắc chắn muốn chơi với tôi như vậy à?

Bắc Minh Lưu Ly Chân Hỏa của anh ta chỉ có Nam Ly Lưu Sa và Ngũ Căn Huyền Thủy mới dập tắt được, một khi dính vào một chút phải ngăn cách với hỏa diễm, nếu không phàm là nơi có linh khí sẽ trở thành nơi bị hỏa diễm đốt.

Chắc chắn Nam Ly Lưu Sa và Ngũ Căn Huyền Thủy không có trên nơi rách nát như Địa Cầu, Mạc Phàm dùng thứ gì để dập lửa, dùng nước bọt sao?

Cho nên Mạc Phàm vốn dĩ không có khả năng thắng, cũng không có khả năng đạt được Huyết Nô của Chúc gia bọn họ.

Trái lại anh ta là người được Cơ Như Long nhờ vả, anh ta sẽ giúp Cơ Như Long giáo huấn Mạc Phàm, để Cơ Như Long nợ anh ta một ân tình.

Là Thần Sứ của tông môn ẩn thế trên Địa Cầu, anh ta vừa mới hàng lâm, liền giải quyết chuyện này một cách hoàn mỹ.

Chuyện nhất cử lưỡng tiện như vậy, có gì phải do dự?

- Anh nói hơi nhiều rồi đó, bắt đầu đi.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

Người thanh niên mặc hồng bào nhíu mày, trong mắt lóe lên sắc lạnh, tiểu tử này sắp chết tới nơi rồi, vậy mà còn dám nói như vậy.

Chỉ trong phút chốc, vẻ mặt anh ta khôi phục như thường.

Mạc Phàm kiêu ngạo cũng không kiêu ngạo được lâu đâu, anh ta sẽ để Mạc Phàm cảm nhận được tư vị khóc không ra nước mắt.

Khóe miệng anh ta hơi nhếch lên, cười khẽ.

Ngón tay khẽ búng ra, một ngọn lửa cỡ đầu người xuất hiện.

Ngọn lửa này màu u lam, giống như Quỷ Hỏa, chậm rãi bay về phía không trung.

Ngọn lửa này vừa xuất hiện, hơi nóng đốt sáng tâm hồn con người lập tức xuất hiện.

Ngoại trừ Mạc Phàm và lão giả đeo kiếm ra, những người khác đều cảm thấy không khỏe, linh khí trong cơ thể như nước sôi nóng bỏng, không thể khống chế được.

Chỉ trong phút chốc hỏa diễm liền bay lên trên Lạc Tiên Đình.

Trận pháp trên đình sáng vài cái, đã bị hỏa diễm u lam này thiêu hủy.

Không có trận pháp bảo vệ, hỏa diễm cháy lên cột đình nhanh chóng lan về trước, thế lửa càng lúc càng to.

Người thanh niên mặc hồng bào cười đắc ý, trên mặt lại giả bộ áy náy.
Advertisement
';
Advertisement