Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

- Đầu Paul sao?

Lão giả tóc bạc vốn sửng sốt, sau đó sắc mặt khó coi hơn nhiều.

Paul có thể dùng đầu ông ta làm đánh cược, nhưng sao Mạc Phàm có thể dùng đầu Paul để đánh cược.

Ông ta chỉ lắc đầu, không mở miệng nhắc nhở nữa.

Không phải vừa rồi Mạc Phàm rất kiêu ngạo sao, ỷ vào mình là người Mạc gia, không chỉ không thèm để ý tới ông ta, thậm chí còn không muốn cứu ông ta, xem lát nữa tiểu tử này chết thế nào.

- Phàm Không, cậu còn thất thần làm gì, tiểu tử này điên rồi, các cậu còn muốn điên cùng cậu ta à, nếu cậu vẫn coi tôi là chú bảy của cậu, thì nhanh giao linh thụ ra đây, nếu không nhất mạch các cậu bị giết còn chưa tính, tất cả Trần gia chúng tôi cũng phải chết theo, cho dù cậu có ý kiến với tôi, các cậu cũng phải suy nghĩ cho hậu bối Trần gia còn chưa trưởng thành nữa chứ.

Lão giả tóc bạc nói với Trần Phàm Không, giống như ông ta một lòng suy nghĩ cho Trần gia.

Trần Phàm Không nhíu mày, ông có thể từ một công ty nhỏ phát triển nhất mạch bọn họ tới bây giờ, tuyệt đối không phải kẻ ngốc, sao không nhìn ra tâm tư của lão giả tóc bạc.

Vừa rồi lão giả này cường thế như vậy, bây giờ lại vô cùng thấp kém, chỉ vì mạng sống của mình mà thôi, vốn dĩ không nghĩ tới người Trần gia.

- Chú bảy, tôi lại gọi chú một tiếng chú bảy, cái cây đó đã không ở trong tay tôi, cho dù ở trong tay tôi tôi cũng không giao cho ba người của Nguyệt Hạ Chi Dực.

Trần Phàm Không lạnh lùng nói.

Nguyệt Hạ Chi Dực vốn lấy sinh tử ra uy hiếp, ở trên đảo Bồng Lai lại phái người tới để cướp đoạt, không có Mạc Phàm cái cây này đã sớm rơi vào tay Nguyệt Hạ Chi Dực rồi, Trần gia bọn họ sẽ không chiếm được bất cứ thứ gì.

Nguyệt Hạ Chi Dực giết người đoạt bảo là thật, bây giờ lại muốn tới đàm phán, bọn họ nghĩ Trần gia là quả hồng mềm có thể nắn bóp tùy ý à.

Quả hồng cũng biết tức giận, cầm không cẩn thận sẽ bị bắn đầy mặt.

Sắc mặt lão giả tóc bạc khó coi, gần như là có thể vặn ra nước, trong mắt tràn đầy lửa giận như sắp bùng nổ.

- Được lắm, được lắm, cánh cậu cứng lắm rồi, cả đám đều có thể chống đối trưởng bối, được lắm, Trần gia không nuôi nổi các người rồi.

- Paul tiên sinh, những người này không còn là người Trần gia nữa, nếu bọn họ có gì không phải với ba vị, không cần ba vị ra tay, Trần gia thủ đô chúng tôi sẽ đại nghĩa diệt thân giúp các cậu, Trần gia chúng tôi có tài liệu về người nhà bọn họ, chúng tôi nguyện ý giao cho Nguyệt Hạ Chi Dực.

Lão giả tóc bạc xoay người cúi đầu với Paul, nói.

Nếu những người này không nghe lời, vậy thì chỉ có thể vì đại nghĩa diệt thân.

Vẻ mặt những người Trần gia ở xung quanh khó coi, trên mặt đều lộ vẻ tức giận.

Bọn họ vào sinh ra tử quen rồi, nhưng người nhà bọn họ thì không.

Lão giả tóc bạc này một lời không hợp thì giúp đỡ Nguyệt Hạ Chi Dực diệt bọn họ, còn giao thông tin về bọn họ ra, đây là muốn diệt cả nhà bọn họ.

- Thất trưởng lão, ông có ý gì đây, cho dù chúng ta có mâu thuẫn nhưng đều là người Trần gia, không đến mức tuyệt tình như vậy chứ?

Đại hán mặt sẹo ở trong đó trầm giọng nói.

- Không sai, thất trưởng lão, ông như vậy hơi quá đáng rồi?

Những người khác cũng tức giận bất bình nói.

- Quá đáng, nếu bây giờ các cậu đoạn tuyệt quan hệ với cha con Trần Phàm Không, sau đó ép cậu ta giao linh thụ ra, nể mặt chúng ta huyết mạch tương liên, tôi có thể cho các cậu một con đường sống, sống hay chết các cậu nhìn mà làm đi?

Lão giả tóc bạc cười âm hiểm nói.

Vừa rồi còn ăn nói khép nép, lúc này lại vênh váo đắc ý, quả thực trở mặt còn nhanh hơn lật sách.

Đám Paul ở phía đối diện thấy lão giả tóc bạc chủ động đứng về phía bọn họ như vậy thì mỉm cười, nhìn một đám người Trần gia như xem trò hay.

- Chuyện này…

Không ít người nhìn về phía cha con Trần Phàm Không, trên mặt lộ vẻ khó xử.

Bọn họ đều vào sinh ra tử với Trần Phàm Không, không chỉ có quan hệ huyết thống, cũng từng có giao tình liên quan tới mệnh.

Nhưng một bên khác là tính mạng già trẻ nhà bọn họ, nếu lão giả tóc bạc thật sự đưa thông tin cho Nguyệt Hạ Chi Dực, mà Nguyệt Hạ Chi Dực lại không thể lấy được linh thủ, tao ương là bọn họ.

Trần Phàm Không và Trần Huyền Phong nắm chặt tay, nhìn chằm chằm lão giả tóc bạc với vẻ hung dữ, ước gì có thể chém lão giả tóc bạc ra làm hai.

Thất trưởng lão lục đục ở trong Trần gia còn chưa tính, không ngờ khi đối đầu với kẻ địch mạnh, thất trưởng lão không đoàn kết nhất trí, trái lại còn phản chiến, một đao này còn đau hơn bị những người khác đâm.

Ông chiếm được ủng hộ của Mạc gia và hội ngũ lão, vậy mà còn mang một lượng lớn linh thảo linh dược về gia tộc như vậy.

- Lão già kia, ông dám giao thông tin bất luận người nào ở đây, tôi sẽ giết ông.

Trần Huyền Phong nghiến răng nghiến lợi nói.

- Nghiệp chướng, chỉ dựa vào một tên phế vật như cậu cũng muốn giết tôi, kiếp sau cũng không có khả năng.

Lão giả tóc bạc cười mỉa nói.

ế ầ ể ố ầMột tên phế vật ở Trần gia, có thể sống tới bây giờ là Trần gia bọn họ quá nhân từ.

- Ông!

Cơ thể Trần Huyền Phong run lên, giống như bị sét đánh.

Nếu không phải anh ta là phế vật, trời sinh không thể tu luyện, anh ta đã sớm giết lão già này rồi.

Cho dù anh ta là phế vật, phế vật vẫn luôn là cái gai trong tim anh ta, bị thất trưởng lão nói như vậy, sao anh ta có thể nhẫn nhục chịu đựng.

Anh ta cầm lấy một cái ghế muốn xông lên.

Anh ta còn chưa ra tay, đã bị Mạc Phàm ngăn cản.

- Đừng sốt ruột, sau này cậu sẽ có cơ hội ra tay.

Mạc Phàm cười nhạt một tiếng, làm như không nghe thấy những lời lão giả tóc bạc nói.

Một lão giả chỉ biết nịnh nọt, quả thật bây giờ lợi hại hơn Trần Huyền Phong nhiều, nhưng hắn muốn giết lão giả này thì không cần phải động một ngón tay.

Sở dĩ lão giả này còn chưa chết, là vì có một số gai không cần hắn kéo ra, người nào đâm thì người đó tới nhổ.

Trần Huyền Phong chỉ thiếu một bộ công pháp, mà hắn thì không thiếu công pháp.

- Nhưng mà?

Trần Huyền Phong nắm chặt tay kêu răng rắc, trên mặt đều là không cam lòng.

- Có tôi ở đây, không có nhưng mà.

Mạc Phàm cười khẽ nói.

- Ừm.

Trần Huyền Phong lạnh lùng liếc lão giả tóc bạc một cái, lúc này mới buông cái ghế kia ra, lùi sang một bên.

Trong mắt lão giả tóc bạc lóe lên thất vọng, ông ta vốn định chọc giận Trần Huyền Phong nữa, sau đó bắt Trần Huyền Phong để lấy linh thụ.

- Tiểu tử, cho dù cậu là người Mạc gia, nhưng tôi khuyên cậu đừng dây vào chuyện này thì hơn.

Lão giả tóc bạc cười nói.

Mạc Phàm làm như không nghe thấy, cũng không để ý tới lão giả tóc bạc, dời mắt nhìn Paul.

- Anh muốn đánh cược không?

- Người Mạc gia, chẳng trách lại có bản lĩnh này, nể mặt cậu là người Mạc gia, dùng đầu của tôi đánh cược cũng được, nhưng nếu tôi thắng thì sao, tôi có thể giết người ở đây không?

Paul hơi lộ ra chút bất ngờ, hỏi.

Anh ta không ngờ Mạc gia lại phái người tới.

- Nếu cậu không thể ra giá xứng với cái đầu của tôi để đánh cược, có khả năng tôi không thể đánh cược với cậu, đúng rồi, tôi quên nói với cậu, cái đầu của tôi có giá trăm triệu.

Paul chỉ đầu mình nói tiếp.

- Trăm triệu?

Xung quanh ầm ĩ hẳn lên.

Một cái đầu có giá trăm triệu, phải là người kh ủng bố cỡ nào mới có giá này?

Mạc Phàm lắc đầu, cười khinh thường.

- Chỉ có trăm triệu, có lẽ đầu của anh quá rẻ, không đáng để tôi đánh cược.

Hắn mới mở miệng, xung quanh lập tức sửng sốt.
Advertisement
';
Advertisement