Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

- Đến rồi!

Một hạ nhân của Trần gia kêu lên.

Những lời này vừa vang lên, không ít người vội vàng nhìn theo âm thanh, chỉ thấy hai nam một nữ mang theo mấy người đi tới.

Ba người đều gần 30 tuổi, người đàn ông đi giữa để tóc ngắn màu nâu, trên gương mặt anh tuấn có để râu, mặc trên người một bộ tây trang, đeo kính, cầm trong tay một cây gậy bảo thạch màu hồng, không ngừng vũ động trong tay anh ta.

Một người đàn ông khác là đại hán cao lớn khôi ngô, cao khoảng chừng hơn hai mét, cơ thể khổng lồ đứng ở đâu, thì có thể ngăn cản một vùng trời chỗ đó.

Đại hán này mặc áo ba lỗ màu đen, phía dưới là quần ngụy trang, cánh tay trần trụi ở bên ngoài cỡ đùi không ít người, bắp thịt giống như do hợp kim dán lên, chỉ nhìn thôi đã khiến người ta không rét mà run.

Cuối cùng là mỹ nữ tóc vàng, vị mỹ nữ này mặc bikini màu sáng giống mấy thị nữ bên cạnh, nhưng bất luận là dáng người hay diện mạo đều mạnh hơn những mỹ nữ mặc bikini nhiều.

Nhất là đôi mắt màu lam, như nước biển trong suốt ở đảo Bali, chỉ nhìn một cái khiến người ta không tự chủ được muốn nhìn thêm vài lần nữa.

Ở đây ngoại trừ Mạc Phàm ra, những người đàn ông khác đều bị mỹ nữ mặc bikini này hấp dẫn.

Một tay vị mỹ nữ này nắm chặt eo, khóe miệng khẽ nhếch lên nụ cười quyến rũ, trong đôi mắt tràn đầy tò mò nhìn về phía Mạc Phàm.

Những người khác đều bị tư sắc của cô ta mê hoặc, vậy mà vẻ mặt tiểu tử này không đổi.

Cô ta cũng không để ở trong lòng, dời mắt nhìn Trần Phàm Không và lão giả tóc bạc.

- Trần tiên sinh, chúng ta lại gặp mặt, an bài ở đây có khiến Trần tiên sinh hài lòng không?

Người đàn ông để râu nói tiếng Hoa Hạ không thuần thục lắm, cười hỏi.

- Sắc mặt Trần Phàm Không thay đổi, lúc này mới dời mắt khỏi mỹ nữ tóc vàng kia.

- Paul tiên sinh khách sáo quá rồi, vậy mà an bài ở đây.

Trần Phàm Không lại nhìn thoáng qua mỹ nữ tóc vàng đứng bên cạnh Paul, hơi xấu hổ nói.

Người này không phải ai khác, đúng là Paul thành viên của Nguyệt Hạ Chi Dực bàn bạc với ông từ đầu.

Hai người bên cạnh Paul thì ông mới gặp lần đầu, nhưng có thể đứng cạnh Paul, phần lớn là thành viên tứ cấp.

Cùng có ba thành viên tứ cấp của Nguyệt Hạ Chi Dực tới, trong mắt ông hiện lên chút lo lắng.

Lúc trước Mạc Phàm chưa khôi phục hoàn toàn, đối phó Charlieson và Rudy đều nhờ Trường Sinh Linh Thụ, tuy bế quan 6 ngày, nhưng không biết khôi phục hay chưa.

Trong ba người này Paul có dị năng gì ông cũng không thăm dò được, ngay cả Âu Dương Nhược Tuyết cũng không biết, càng không nói tới đại hán và mỹ nữ bikini bên cạnh.

- Trần tiên sinh thích là được rồi, vậy chúng ta bắt đầu giao dịch đi.

Paul mỉm cười, cầm gậy bảo thạch trong tay gõ nhẹ lên đất một cái.

Một chiếc bàn dài trải khăn màu trắng như tuyết được di chuyển tới, để giữa bọn họ.

Ghế cũng bay tới vây quanh cái bàn này.

Lúc dọn bàn xong, “cộp cộp cộp…” giá cắm nến, rượu, hoa quả, điểm tâm và mấy thứ rơi lên bàn.

Paul chỉ gõ nhẹ cái gậy một cái là bố trí mọi thứ xong, cả quá trình chưa tới 10 giây, giống như có ma thuật, đám Trần Phàm Không nhìn mà trợn mắt há miệng.

Chỉ cần Ngự Vật Chi Thuật tới cảnh giới Tiên Thiên Tông Sư đều có thể làm được, nói trắng ra là dùng khí vô hình khống chế vật phẩm.

Nhưng ông không cảm nhận được chút linh khí nào, vậy mà cái bàn bố trí xong hết rồi.

- Chuyện này…

Paul hơi nhếch miệng cười, gậy trong tay chỉ về phía mấy cái ghế, tất cả ghế được kéo ra.

- Các vị, mời ngồi.

Nói xong anh ta ngồi giữa hàng ghế đối diện Trần Phàm Không, mỹ nữ tóc vàng kia và tráng hán một trái một phải, ngồi bên cạnh anh ta.

Những người khác đặt một đống thùng vô cùng hoa lệ lên bàn, mỗi cái thùng có vẻ rất nặng.

Đám Trần Phàm Không do dự một lát, bảo những người khác cũng ngồi xuống.

Mạc Phàm thì làm như không thấy ba người, vừa nhấp một ngụm rượu vừa nhìn cảnh biển ở phía xa.

Trần Huyền Phong thấy Mạc Phàm không rời đi, thì vẫn đứng bên cạnh Mạc Phàm, nhìn chằm chằm đám người trước bàn.

Lần này bọn họ gặp Nguyệt Hạ Chi Dực liên quan tới tồn vong của Trần gia, nếu xảy ra vấn đề gì, có khả năng bọn họ đều chết ở đây.

Paul thấy Mạc Phàm và Trần Huyền Phong không ngồi, cũng không để ở trong lòng.

Hai đứa bé mà thôi, căn bản không ảnh hưởng tới đại cục.

- Trần tiên sinh, những thứ này là chúng tôi dựa theo ước định lúc trước, đồng ý đưa cho Trần gia các ông, bây giờ Trần tiên sinh có thể cho chúng tôi xem cái cây kia rồi chứ?

Paul không quanh co lòng vòng, chỉ vào những cái rương nói thẳng vấn đề.

Trần Phàm Không nhíu mày, ông còn chưa mở miệng.

- Paul đúng không, tôi là chú của Phàm Không, trước khi giao dịch, tôi muốn các cậu xem hai thứ này trước.

Lão giả tóc bạc không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.

- Hóa ra là Trần lão tiên sinh, thứ gì lại có thể khiến Trần lão tiên sinh đại giá tới đây vậy?

Paul cười khẽ nói.

Vẻ mặt lão giả tóc bạc sắc lạnh, vốn lấy ra một lệnh bài thanh mộc, sau đó lại lấy lệnh bài bạch ngọc ra.

Trên lệnh bài thanh mộc không có gì khác, chỉ có một chữ “Mạc” theo chữ Triện cổ.

Lệnh bài này là trước khi Mạc Phàm bế quan đưa cho Trần Phàm Không, là lệnh bài Mạc gia mới phát hành gần đây, có tổng cộng mấy cái, người cầm lệnh bài này trong tay sẽ được Mạc gia bảo vệ.

Lệnh bài bạch ngọc tương tự với Ngũ Lão Lệnh của Âu Dương Nhược Tuyết lúc trước, nhưng nhỏ hơn một vòng, lệnh bài này tương tự với lệnh bài của Mạc gia, bảo vệ.

- Đây là?

Paul nhướn mày tò mò hỏi.

- Đây là lệnh bài của Mạc gia Hoa Hạ chúng tôi, còn đây là lệnh bài của hội ngũ lão Hoa Hạ chúng tôi, có hai lệnh bài này thì đại biểu Trần gia chúng tôi được Mạc gia và hội ngũ lão che chở, cho nên có khả năng chúng tôi không giao dịch cái cây kia với các cậu rồi.

Lão giả tóc bạc cười lạnh lùng nói.

Có hai thứ này thì sợ gì Nguyệt Hạ Chi Dực, cũng không cần Mạc gia phái người tới, chỉ cần ngả bài với Nguyệt Hạ Chi Dực là được.

- Hả?

Paul cũng không tức giận, trái lại khóe miệng hơi nhếch lên.

- Ý của Trần lão tiên sinh là bây giờ Trần gia có chỗ dựa, cho nên muốn hủy giao dịch trước đó với Nguyệt Hạ Chi Dực tôi sao?

- Hán ngữ của Paul tiên sinh đúng là không tệ, ý của lão phu là như vậy đó.

Trước đó Nguyệt Hạ Chi Dực ỷ thế hiếp người, dùng chút đồ đó đã muốn mang linh thụ của Trần gia bọn họ đi, bây giờ bọn họ có chỗ dựa rồi, căn bản không cần phải sợ.

Ông ta không tin Nguyệt Hạ Chi Dực không sợ bọn họ, cũng không sợ Mạc gia và hội ngũ lão.

- Hóa ra là như vậy.

Paul hơi nhếch miệng, cười tương đối có thâm ý.

Mỹ nữ tóc vàng và đại hán kia cũng lắc đầu cười, giống như nghe được một truyện rất buồn cười.

Một lát sau Paul nheo mắt, đôi mắt như rắn độc nhìn về phía Trần Phàm Không.- Trần tiên sinh, ông còn nhớ rõ ước định của chúng ta lúc trước không, nếu Trần gia không đưa cái cây nhỏ cho Nguyệt Hạ Chi Dực chúng tôi sẽ thế nào?
Advertisement
';
Advertisement