Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

Thanh Thành Lỗ Châu nằm ở ven biển phía Đông Hoa Hạ, tất cả như long đầu duỗi vào trong biển.

Bởi vì ba mặt đều là biển, liếc mắt một cái là thấy bích hải kim sa, cho nên cũng có danh xưng Hải Thành.

Một tiếng sau, phi cơ trực thăng chở Mạc Phàm và Trần Huyền Phong tới một làng du lịch gần biển tên là Thiên Nhai Hải Giác.

Làng du lịch này vừa vặn ở ngay chỗ cao nhất long đầu, tuy chiếm trên vạn mét vuông, nhưng bên trong ngoại trừ một số cơ sở giải trí cao cấp, thì chỉ có một tòa biệt thự theo phong cách Châu Âu, bình thường để một số phú hào ở hay nói chuyện làm ăn.

Giá thuê căn biệt thự này cao thì không nói, có thể ở hay không phải xem bản lĩnh, có không biết bao nhiêu người muốn thuê căn biệt thự này để khoe khoang về mình.

Nghe nói mỗi người chỉ thuê một ngày, đặt chỗ trước đã đẩy tới 3 năm sau.

Địa điểm Trần gia và Nguyệt Hạ Chi Dược đàm phán được định ở đây.

Mạc Phàm và Trần Huyền Phong mới hạ phi cơ trực thăng, hai mỹ nữ mặc bikini đi tới.

Hai mỹ nữ này đều cao hơn 1m7, dưới mái tóc quăn màu nâu là một gương mặt tuyệt mỹ, không chỉ bao gồm tinh xảo của mỹ nữ Hoa Hạ còn có cảm giác lập thể của mỹ nữ Châu Âu.

Theo hai người bước từng bước tới, cơ thể nóng bóng như gợn sóng xuất hiện trước mặt Mạc Phàm và Trần Huyền Phong.

Tuy hai mỹ nữ này không thể so được với Tiểu Tuyết, Dạ Tình, nhưng cũng là mỹ nữ hiếm có, chắc chắn để trên đường có thể khiến không ít người tăng hormone.

Trái lại Mạc Phàm còn tốt, 500 năm qua hắn từng thấy đủ loại mỹ nữ, huống chi bây giờ hắn đã có Tiểu Tuyết, những người phụ nữ khác đẹp tới mấy cũng không lọt vào mắt xanh của hắn.

Tuy Trần Huyền Phong là thiếu gia Trần gia, có kiến thức và tu dưỡng nhất định, nhưng dù sao mới chỉ 16 tuổi, đúng là lúc tuổi trẻ khí thịnh.

Anh ta nhìn thấy mỹ nữ như vậy thì lập tức nhìn chằm chằm.

- Trần thiếu gia phải không, mời đi bên này.

Một mỹ nữ trong đó mở miệng, giống như không quan tâm lắm, lễ phép nói.

- Đúng vậy.

Lúc này Trần Huyền Phong mới phản ứng kịp, hơi xấu hổ đáp.

Hai người theo sau hai vị mỹ nữ này vào biệt thự, đi thẳng tới đỉnh chóp biệt thự, trong quán bar lộ thiên.

Trần Phàm Không mang theo mười mấy người đã đợi ở đây.

Trong mười mấy người này, ngoại trừ một lão giả tóc bạc, những người khác đều là người Mạc Phàm từng gặp ở trong sơn động.

Trần Phàm Không vốn vô cùng lo lắng, nhìn thấy Mạc Phàm đã đến, trước mắt bỗng nhiên sáng lên, ông vội vàng chạy tới nghênh đón Mạc Phàm.

- Tiểu Phàm, cuối cùng cậu cũng tới rồi.

Trần Phàm Không thở phào nhẹ nhõm, nói.

Chuyện này chỉ có Mạc Phàm mới giải quyết được, nếu Mạc Phàm không đến, những chuyện trước đó càng khiến Trần gia nguy hiểm hơn.

Ông vốn lo lắng Mạc Phàm vì bế quan mà bỏ lỡ chuyện này, bây giờ không có gì phải lo lắng nữa rồi.

- Nếu cháu đồng ý với chú Trần, tất nhiên sẽ tới, bọn họ còn chưa tới sao?

Mạc Phàm cười nhạt nói.

- Vẫn chưa, nhưng sắp tới thời gian hẹn rồi, hay là uống chút đồ trước, đồ uống ở bích hải kim sa này không tệ đâu.

Trần Phàm Không nhìn đồng hồ nói.

- Ừm.

Mạc Phàm không từ chối, thản nhiên nói.

Trần Phàm Không liếc mắt ra hiệu với mỹ nữ mặc bikini đứng sau Mạc Phàm, người kia liền đi tới quầy bar.

Chỉ trong phút chốc hai mỹ nữ mặc bikini mỗi người bưng một ly cocktail nửa vàng nửa lam đi tới.

Mạc Phàm nhìn lướt qua ly cocktail kia, nhíu mày, lông mày lập tức giãn ra.

- Chú Trần, cháu đi uống với Huyền Phong vài chén, mọi người cứ tự nhiên đi, cháu sẽ xử lý chuyện này giúp mọi người.

Mạc Phàm cầm ly rượu khẽ nhấp một ngụm, nói.

Trần Phàm Không gật đầu, còn chưa mở miệng lão giả tóc bạc bên cạnh ông liếc Mạc Phàm một cái, lạnh lùng xen miệng.

- Phàm Không, đây là người cậu nói có thể giải quyết vấn đề giúp Trần gia à, đúng là buồn cười.

Ông ta biết Trần gia mời được Mạc gia, mời một người Mạc gia tới giải quyết chuyện này.

Nhưng Mạc Phàm là một đứa bé mười mấy tuổi, có thể làm được chuyện gì.

Cho dù những người này e sợ cường đại của Mạc gia, nhưng đừng quên nơi này là Lỗ Châu, cách Giang Nam hơn ngàn dặm, Nguyệt Hạ Chi Dực lại là thế lực Châu Mỹ.

Những người đó giết người Mạc gia xong, hoàn toàn có thể rời khỏi Hoa Hạ quay về Châu Mỹ.

Cho dù Mạc Phàm rất quan trọng với Mạc gia, đợi người Mạc gia đuổi tới, người của Nguyệt Hạ Chi Dực đã rời đi từ lâu rồi.

- Chú bảy, Tiểu Phàm là…

Sắc mặt Trần Phàm Không thay đổi, vừa định giải thích.

Ông chưa nói thân phận của Mạc Phàm cho lão giả này, là không muốn bại lộ thân phận của Mạc Phàm, ai biết lại xảy ra chuyện như vậy.

Mạc Phàm nhíu mày, nhìn lướt qua lão giả tóc bạc.

- Ông là?

Tuy khí huyết của lão giả này đã khô kiệt, nhưng cũng là Tiên Thiên Tông Sư đỉnh phong.

Cao thủ như vậy trước đó Trần Huyền Phong không gặp chuyện không may, cũng không thấy mặt người này, trái lại bây giờ lại xuất hiện.

- Ông ấy là ông bảy của tôi, lúc trước không thèm nhìn nhất mạch chúng tôi vào mắt, thấy cha tôi mang linh thảo linh dược về, lúc này mới thèm liếc mắt nhìn nhất mạch chúng tôi một cái, lần này tới là giúp giải quyết vấn đề.

Trần Huyền Phong lạnh lùng nói.

Trần gia có rất nhiều chi, nhà bọn họ chỉ là nhất mạch trong đó.

Chính là ông già này vì anh ta là củi mục võ đạo, Trần gia mới cho cha mẹ anh ta một công ty nhỏ, duổi nhất mạch bọn họ ra ngoài.

Lúc trước biết nhà bọn họ vì Trường Sinh Linh Thụ mà bị Nguyệt Hạ Chi Dực và Mộ Dung Sùng Đức để mắt, lão già này còn yêu cầu bọn họ sửa họ, đừng dùng họ Trần nữa, tránh để gây họa cho Trần gia.

Mấy ngày nay nếu không phải thấy nhất mạch bọn họ bám vào hội ngũ lão và Mạc gia, chắc chắn lão già này không tới.

Cho nên tuy lão già này là ông bảy của anh ta, anh ta cũng không có bất luận hảo cảm gì, chỉ có chán ghét.

- Huyền Phong, im miệng, không được vô lễ với ông bảy của con.

Sắc mặt Trần Phàm Không hơi khó coi, quát lớn.

- Chú bảy, Huyền Phong không hiểu chuyện, ông đừng chấp với thằng bé.Trần Phàm Không vội vàng giải thích với lão giả tóc bạc.

- Không sao, các người bám được thuyền Mạc gia rồi, tâm cao khí ngạo chướng mắt lão già này tôi có thể hiểu, lát nữa người của Nguyệt Hạ Chi Dực tới, các người sẽ biết Mạc gia phái một đứa bé tới là sai lầm.

Lão giả tóc bạc không thèm nhìn Trần Huyền Phong, lườm Mạc Phàm âm dương quái khí nói.

- Chuyện này…

Trần Phàm Không nhíu chặt mày, khó xử nói.

Một bên là trưởng bối của ông, một bên là Mạc Phàm, ông nói cho lão giả tóc bạc Mạc Phàm là Mạc tiên sinh, có lẽ có thể giải quyết, nhưng bại lộ thân phận của Mạc Phàm, trong lúc này ông không biết nên làm gì cho phải.

- Hả?

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, lắc đầu cười.

Lão giả này là người của Trần gia, hắn cũng không có hứng thú gì.

Hắn chỉ tò mò vì sao lão giả này không xuất hiện ở thịnh yến Thiên Tứ, hiện giờ hắn biết đại khái nguyên nhân là gì rồi.

- Ông nói Mạc gia nhầm sao?

Mạc Phàm hỏi.

- Không dám!

Lão giả hừ lạnh một tiếng, nói.

Mạc gia cường đại như vậy, những lời không có đầu óc kia, ông ta còn lâu mới nói.

- Tôi cảm thấy ông không dám thật, chúng ta đi uống rượu đi, lão tam.

Mạc Phàm cười khẽ, lạnh nhạt nói với Trần Huyền Phong.

Trong lòng Trần Huyền Phong cảm thấy sảng khoái, hai người đi tới một khu sân rộng.

Lão giả tóc bạc nhíu mày, trong mắt chớp lóe sắc bén, ông ta muốn mở miệng khiển trách.

Người Mạc gia thì thế nào, không biết lớn nhỏ gì cả.

Lúc này tiếng bước chân vang lên.
Advertisement
';
Advertisement