Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

Ly trà trong tay Tần Cừu đến bên miệng, không tự chủ được dừng lại.

Miệng Tần Doãn Nhi há thành hình chữ “O”, nhìn về phía Mạc Phàm với vẻ khó mà tin.

- Cái gì?

Lục Phi nắm chặt quả đấm, hai mắt gần như muốn phun ra lửa.

Có thể nói Hoa Hạ Thần Kiếm là bộ đội đặc chủng ở Hoa Hạ có binh lính chiến đấu cực mạnh, cũng là kiêu ngạo của lính Hoa Hạ.

Cho đến bây giờ đều là vô số thanh niên Hoa Hạ tranh rách da đầu cũng muốn xông vào bên trong, không nói cửa ải thí luyện cuối cùng, cho dù được chọn trước thí luyện cũng vô cùng trân quý, 1000 nhân tài mới có một người được chọn.

Nếu như Mạc Phàm dám tham gia thí luyện, ông ta sẽ nhìn Mạc Phàm nhiều mấy lần, dù sao thí luyện của Hoa Hạ Thần Kiếm được gọi là thí luyện ma quỷ, có thể thông qua thí luyện đều phải cởi mấy lớp da, mất cái mạng nhỏ cũng không phải không có.

Cho dù Mạc Phàm yếu một chút, nhưng dám tham gia thí luyện chứng minh cậu ta có can đảm, ai biết vậy mà từ chối thí luyện của Hoa Hạ Thần Kiếm.

Xem ra ông ta lựa chọn đúng, một người không dám tham gia thí luyện, có tư cách gì trực tiếp tiến vào Hoa Hạ Thần Kiếm đây, Hoa Hạ Thần Kiếm không có kẻ hèn nhát.

- Tốt lắm, nếu như cậu từ chối, vậy tôi phải chúc mùng cậu thành người đầu tiên từ chối Hoa Hạ Thần Kiếm, cho dù cậu chưa tính là người của Hoa Hạ Thần Kiếm, nhưng tên cậu sẽ vĩnh viễn viết lên bảng đen của Hoa Hạ Thần Kiếm, bị vô số người nhạo báng, cũng bị chính phủ và quân đội từ chối vĩnh viễn.

Lục Phi cười mỉa nói, khinh bỉ trong mắt càng đậm hơn.

Lúc trước chưa có người từ chối Hoa Hạ Thần Kiếm, nhưng có ví dụ từ chối đầu quân.

Có một con nhà giàu vì từ chối đầu quân, tuyệt thực ở trong quân đội.

Cuối cùng người trẻ tuổi này được như ý nguyện bị đuổi về nhà, nhưng đã bị ghi vào trong hồ sơ, cậu ta vĩnh viễn không được bộ đội và đơn vị hành chính nhận, các phương diện khác cũng bị hạn chế.

Ở trong mắt ông ta, Mạc Phàm không khác gì người trẻ tuổi kia.

- Ý của ông là nếu tôi từ chối, tôi không thể dự thi trường quân đội đúng không?

Mạc Phàm hỏi.

- Cậu có thể đăng ký thi trường quân đội, nhưng sẽ bị từ chối, bây giờ cậu còn muốn từ chối thí luyện của Hoa Hạ Thần Kiếm không?

Lục Phi châm chọc nói.

- À, vậy tôi vẫn từ chối.

Mạc Phàm bình tĩnh nói.

Kiếp trước, hắn muốn vào Hoa Hạ Thần Kiếm, có thân phận này hắn có thể thay đổi được rất nhiều chuyện.

Nhưng bây giờ, thân phận này không có một chút sức hấp dẫn với hắn, điều quan tâm duy nhất của hắn là có thể dự thi quân đội hay không.

Cha hắn luôn hi vọng hắn có thể thi vào quân đội, trở thành một sĩ quan.

Hắn vốn có ý định dự thi vào trường đại học quốc phòng Đông Hải, hoàn thành ước mơ của cha.

Nếu đã như vậy, thế thì thôi đi.

Nếu xưởng dược có thể vận hành một lần nữa, cho dù không thi vào quốc phòng cha cũng không giận hắn.

Cho dù không đăng ký vào quốc phòng, thành tựu của hắn cũng sẽ cao hơn bất kỳ sinh viên quốc phòng nào.

- Cậu!

Mắt Lục Phi híp lại, hàn quang lóe lên, tay nắm chặt thành quả đấm lại buông ra.

- Tần lão đệ, đây chính là nhân tài Tần gia các cậu đề cử sao?

Tần Cừu cười nhẹ một tiếng, đặt ly trà xuống.

- Tôi tin ánh mắt của anh cả tôi, tôi cũng tin Mạc Phàm từ chối nhất định là có lý do của cậu ấy, dựa vào Tần gia chúng tôi, coi như Tần gia không tiến cử Mạc Phàm thì sao chứ, Lục huynh.

Ông ta nhận ra được trong câu trả lời của Mạc Phàm, cậu ấy có dự định thi vào quân đội, nên ông ta không muốn vì chuyện này mà lấp kín con đường của Mạc Phàm.

- Hừ, Tần lão đệ, cậu không tin ánh mắt tôi sao?

Lục Phi không hài lòng hỏi.

Ông ta thân là phó đội trưởng của Hoa Hạ Thần Kiếm, không biết sàng lọc ra bao nhiêu binh vương.

Tam binh vương năm trước trong tỷ võ quân đội do chính ông ta một tay nhấc lên.

Ví dụ giống như vậy ở đâu cũng có, sao ông ta có thể nhìn nhầm.

Nhất định Mạc Phàm này không thành đại tài được.

- Lục huynh nghĩ nhiều rồi, chắc chắn ánh mắt anh mạnh hơn tôi nhiều, chỉ là tiến cử Mạc Phàm vào Hoa Hạ Thần Kiếm là ý của ông cụ nhà tôi, cho nên vẫn mong Lục huynh đừng tức giận.

Tần Cừu cười nói.

Ông cụ Tần sao?

Vẻ mặt Lục Phi khẽ đổi, cảm thấy kính nể.

Ông ta có thể không cho Tần Chính mặt mũi, ông ta cũng có thể không để ý đến Tần Cừu, nhưng ông cụ Tần gia tướng quân khai quốc đã lên tiếng, vậy thì không thể không bận tâm.

Tần Doãn Nhi thấy lời nói của chú ba có tác dụng, vội vàng nói:

- Chú Lục, nể mặt ông nội cháu, có thể không cần thí luyện, để bác sĩ Mạc vào Hoa Hạ Thần Kiếm hay không, y thuật của cậu ấy có thể chữa khỏi cho ông nội cháu, nhất định có đất đặt chân ở Hoa Hạ Thần Kiếm.

- Không thể nào!

Lục Phi trầm giọng nói, quả quyết từ chối.

Tên nhóc này không biết trời cao đất rộng, dám từ chối thí luyện của Hoa Hạ Thần Kiếm, ông ta không đánh Mạc Phàm tàn phế tại chỗ đã nể mặt Tần gia rồi.

Để thằng nhóc này không cần qua thí luyện, trực tiếp vào Hoa Hạ Thần Kiếm, nghĩ cũng đừng nghĩ.

Y thuật cao minh thì là gì, Hoa Hạ Thần Kiếm là kiếm sắc bén nhất ở Hoa Hạ, sắc bén là đủ, không cần theo đội bác sĩ.

- Chuyện này…

Sắc mặt Tần Doãn Nhi hơi trầm xuống, cũng không biết nói gì cho phải, nhìn dáng dấp Mạc Phàm thật sự không vào được Hoa Hạ Thần Kiếm.

Nếu có thể vào Hoa Hạ Thần Kiếm, không chỉ có chỗ tốt với Mạc Phàm sau này, đối với Tần gia bọn họ cũng có lợi không hại.

- Tần tiểu thư, ý tốt của Tần gia tôi xin nhận, sau này tất sẽ báo đáp, còn Hoa Hạ Thần Kiếm tôi cũng không có hứng thú gì, cho nên cô cũng không cần phải cầu xin ông ta làm gì, nếu như không còn chuyện gì, tôi đi trước.

Mạc Phàm mở miệng nói.

Hắn vừa dứt lời, lửa giận của Lục Phi lập tức cháy lên.

- Nhóc con, cậu mới nói cái gì, dám nói lại lần nữa hay không?

Không có hứng thú với Hoa Hạ Thần Kiếm, đây tuyệt đối là sỉ nhục lớn nhất với Hoa Hạ Thần Kiếm.

Hơn nữa sỉ nhục Hoa Hạ Thần Kiếm lại là một đứa trẻ 16 tuổi.

Lông mày Tần Doãn Nhi nhíu lại, lo âu trên mặt càng nồng đậm hơn, Lục Phi đã nổi trận lôi đình, Mạc Phàm lại chạm vào vảy ngược của ông ta.

Trái lại Tần Cừu cười cười, càng ngày càng thưởng thức Mạc Phàm.

Người dám nói như vậy với phó đội trưởng của Hoa Hạ Thần Kiếm, cả Hoa Hạ cũng không có mấy người, bây giờ Mạc Phàm coi như là một người.

- Tôi không cần thiết phải lặp lại cho ông nghe chứ?

Mạc Phàm cười nói.

- Cậu, được lắm, được lắm.

Lục Phi cố nén lửa giận, dù sao nơi này cũng là thành phố Đông Hải, địa bàn của Tần gia, người thanh niên này vẫn là người ông cụ Tần nhìn trúng.

Ông ta hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tần Cừu.

- Tần lão đệ, nể mặt ông cụ Tần, tôi có thể không tính toán với cậu ta, nhưng thằng nhóc này thật sự bị nuông chiều hư rồi, dám làm nhục Hoa Hạ Thần Kiếm chúng tôi, không cho cậu ta chút dạy bảo, lại làm người ta tưởng rằng Hoa Hạ Thần Kiếm chúng tôi đều là kẻ bất lực, nếu cậu ta có thể bơi từ đây vào bờ, tôi sẽ không ghi chuyện cậu ta từ chối Hoa Hạ Thần Kiếm vào hồ sơ, thế nào? Đây là điểm mấu chốt lớn nhất của tôi, nếu không phải cậu ta đã cứu ông cụ Tần, cậu ta đã là người chết.

- Chuyện này…

Vẻ mặt Tần Doãn Nhi thay đổi, cuối cùng Tần Cừu cũng lúng túng rồi.

Từ đảo giữa hồ đến bờ cũng phải năm cây số, cho dù Mạc Phàm biết bơi cũng chưa hẳn bơi xa được như vậy, người bình thường chưa hẳn đã bơi xa đến thế, bơi không tới bờ, đó chính là chết.

- Nhóc con, cậu dám càn rỡ như vậy, có dám thử một lần hay không, nếu bơi qua, cậu có thể tiếp tục đăng ký vào trường quân đội, không ai ngăn cản cậu.

Lục Phi thấy Tần Cừu không nói lời nào, cười mỉa nhìn chằm chằm Mạc Phàm nói.

Trên mặt đều là giễu cợt.

Đây là trừng phạt thường xuyên thấy ở Hoa Hạ Thần Kiếm, chắc là đủ để tên nhóc này hối hận cả đời.
Advertisement
';
Advertisement