Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

Điện thoại mới vang lên, bên cạnh truyền đến tiếng mắng.

Một người cha có vẻ giàu có thất vọng nói với con trai mình:

- Sao con lại kém cỏi như vậy, ngay cả kiểm tra sức khỏe Hoa Hạ Thần Kiếm tuyển chọn mà không qua, uổng công nuôi con.

- Kiểm tra sức khỏe Hoa Hạ Thần Kiếm tuyển chọn sao?

Trong mắt Mạc Phàm có chút hoảng hốt, nhanh như vậy đã đến Hoa Hạ Thần Kiếm tuyển chọn rồi à?

Hắn vừa mới thất thần một lát, trong di động truyền đến giọng nói lười biếng của Tần Doãn Nhi.

- Người anh gọi đã bị quên đi, mời Mạc thần y gọi lại sau.

Khóe miệng Mạc Phàm nhếch lên, cười nhẹ một tiếng.

- Chào Tần tiểu thư.

- Chào Mạc thần y, có thể cống hiến sức lực gì vì anh đây?

- Muốn nói chút chuyện hợp tác với Tần tiểu thư, không biết Tần tiểu thư có hứng thú hay không.

Mạc Phàm nói tình hình xưởng thuốc cho Tần Doãn Nhi.

- Chuyện này sao, yêu cầu của Duyên Niên Đường chúng tôi rất cao, nhưng nếu Mạc thần y mở miệng, dĩ nhiên không có vấn đề.

Tần Doãn Nhi sảng khoái nói.

Lông mày Mạc Phàm nhướn lên, cũng không ngờ thuận lợi như thế.

Dù sao hắn cứu ông cụ Tần, Tần gia cũng đưa cho hắn thẻ chí tôn, coi như là giúp hắn rất lớn.

Cho dù Tần Doãn Nhi từ chối, hắn cũng không biết nói gì.

- Vậy cảm ơn Tần tiểu thư nhiều.

- Cảm ơn thì không cần, cậu cứu ông nội tôi, tôi còn chưa cảm ơn cậu hẳn hoi, đúng rồi, bây giờ cậu có rảnh không, có hai người muốn gặp cậu, ăn chung cơm trưa thì thế nào?

Hai người sao?

Mạc Phàm do dự một lát, cũng không hỏi kỹ, liền gật đầu.

- Có thể, ở đâu vậy.

- Hồ Tâm Đình.

Tắt điện thoại, Mạc Phàm bắt một chiếc taxi đến Vân Trung Thự.



Hồ Tâm Đình là một quán trà, được xây trên một đảo nhỏ ngay giữa hồ, vì vậy mà đặt tên này.

Bởi vì vị trí đặc thù, trà bánh nơi này đắt kinh người.

Nghe nói một bình trà nhỏ đã 6666, 1 món điểm tâm là 8888, một bài hát 9999, con số đều vô cùng may mắn, nhưng chân chính có thể uống trả ở đây cũng không có mấy người, không phải quan lại quyền quý căn bản không trả nổi.

Nhưng hoàn cảnh nơi này và trà bánh rất được.

Mạc Phàm vừa mới tới bờ hồ, đã có nhân viên phục vụ đứng đợi ở ven hồ.

- Mạc tiên sinh đúng không ạ, mời lên thuyền.

- Ừm.

Mạc Phàm gật đầu một cái, leo lên thuyền chèo thuyền.

Một chiếc thuyền con, lơ lửng trên mặt nước trong suốt như ngọc, đẩy dòng nước, lung lay thoáng động, rất nhanh có thể đến giữa hồ.

Dưới sự hướng dẫn của nhân viên, Mạc Phàm đến một cái đình đối diện hồ.

- Mạc tiên sinh mời vào trong.

Nhân viên phục vụ làm tư thế mời, vội vàng rời đi.

Mạc Phàm nhìn trong đình, Tần Doãn Nhi vẫn mặc trang phục công sở, một tay nâng má thơm, một tay cầm ly trà thơm, nhìn gợn sóng nổi lên bốn phía trên mặt hồ ngẩn người, mày liễu hơi nhăn lại, hai mắt hàm xuân, người đẹp như tranh vẽ.

Ngoại trừ Trương Doãn Hiên, trong đình còn có hai người đàn ông trung niên, đều là dáng vẻ 30, 40 tuổi.

Một người đàn ông trong đó cao lớn uy nghiêm, cho dù mặc đồ bình thường, nhưng huyết khí nồng nặc trên người đập vào mặt, hiển nhiên là xuất thân quân nhân.

Một người đàn ông khác mặc trang phục luyện võ màu trắng, có ba phần tương tự Tần Doãn Nhi, nhưng ánh mắt như điện, làm người ta cảm thấy vô cùng sắc bén.

Mạc Phàm nhìn người đàn ông này, người đàn ông này cũng nhìn thấy hắn, còn cười thân thiện với hắn nữa.

- Mạc thần y tới rồi!

Vẻ mặt Tần Doãn Nhi và quân nhân kia khẽ động, nhìn về phía Mạc Phàm.

Tần Doãn Nhi đặt chén trà xuống, trực tiếp ra đón.

Quân nhân kia thì nhíu mày, trong mắt có nhiều bất mãn.

- Chú Lục, chú ba, đây chính là Mạc Phàm Mạc thần y cháu nói với hai người.

Tần Doãn Nhi dẫn Mạc Phàm vào đình, giới thiệu.

- Chào hai người.

Mạc Phàm chào đơn giản.

- Chào cậu, bác sĩ Mạc, tôi tên là Tần Cừu, cảm ơn cậu đã cứu cha tôi.

Tần Cừu chủ động giới thiệu, vô cùng nhã nhặn.

Lông mày Mạc Phàm nhướn lên, lúc thấy người này hắn đã đoán là Tần Cừu, cao thủ Nội Kình trung kỳ ở thành phố Đông Hải.

Chẳng qua không ngờ Tần Cừu lại khách sáo như vậy, làm hắn không nhịn được quan sát Tần Cừu mấy lần.

Hào mang nội liễm, kình khí tràn đầy, nhất cử nhất động đều lưu chuyển cùng với linh khí, độ tinh khiết của linh khí không cách nào so được với hắn, nhưng hơn Long Khiếu không biết bao nhiêu lần.

Cho dù là Nội Kình sơ kỳ, chắc chắn Tần Cừu lợi hại hơn Long Khiếu nhiều, Tôn Hổ kia cũng không hẳn là đối thủ của ông ta.

- Tần công tử khách sáo rồi.

Mạc Phàm cười nhạt nói.

- Vị này chính là chú Lục, ông ấy là phó đội trưởng của Hoa Hạ Thần Kiếm, lần này tới thành phố Đông Hải là đặc biệt tìm cậu.

Tần Doãn Nhi chỉ Lục Phi nói.

Hoa Hạ Thần Kiếm sao?

Mạc Phàm hơi bất ngờ nhìn Lục Phi, một trong 10 bộ đội đặc chủng đã biết ở Hoa Hạ, cũng có thể nói là lợi hại nhất.

Hoa Hạ Thần Kiếm có tổng cộng 300 người, trong số đó lính đặc chủng ít nhất, nhưng có thể vào được Hoa Hạ Thần Kiếm đều là ngàn dặm mới tìm được một.

Một khi trở thành thành viên của Hoa Hạ Thần Kiếm, sau khi đi ra cấp bậc ít nhất cũng là Thượng úy.

Nhưng chọn 300 người trong 13 triệu người cả nước, Hoa Hạ Thần Kiếm cũng không phải dễ tiến vào, gần như mỗi người đều nhắm mắt xông vào bên trong, phần lớn đều bị loại hết.

Đời trước, sau khi hắn tốt nghiệp đại học đã tham gia tuyển chọn, muốn thay đổi chút gì đó, nhưng bị loại ở vòng tuyển chọn.

Phó đội trưởng của Hoa Hạ Thần Kiếm đến tìm hắn sao?

- Cậu chính là tên nhóc Tần gia hết sức đề cử, thiên tài y võ vô song sao?

Lục Phi hỏi.

Trong giọng nói lạnh như băng, lộ ra khinh thường và nghi ngờ sâu đậm.

Trong mắt Tần Cừu lóe lên chút khác thường, rất nhanh lại khôi phục bình thường, không nói gì.

Tần Doãn Nhi cau mày lại, có chút bất mãn, muốn nói gì đó, lại bị Tần Cừu kéo lại.

- Là tôi, có chuyện gì không?

Mạc Phàm bình tĩnh nói.

Xem ra Tần gia tiến cử hắn đến Hoa Hạ Thần Kiếm, nhưng hình như người này xem thường hắn.

- Đây là một phần văn kiện, cho dù cậu được Tần gia đề cử, nhưng dù sao quân đội cũng là quân đội, không thể mất đi quy củ, ký vào văn kiện này, cậu có thể tham gia thí luyện ở Hoa Hạ Thần Kiếm, chỉ cần thông qua thí luyện, cậu có thể trở thành thành viên của Hoa Hạ Thần Kiếm.

Lục Phi lấy ra một hồ sơ, tiện tay để lên trên bàn đá trong đình.

- Chú Lục, không phải cha cháu đề cử bác sĩ Mạc vào Hoa Hạ Thần Kiếm sao, sao lại cần thí luyện?

Tần Doãn Nhi không nhịn được hỏi.

Tháng 10 là lúc Hoa Hạ Thần Kiếm trưng binh mỗi năm một lần, Tần gia bọn họ có thể tiến cử hai hiền tài, trực tiếp tiến vào Hoa Hạ Thần Kiếm, cha cô để một phần cho Mạc Phàm.

Ai biết Lục Phi biến người tiến cử thành người thí luyện.

- Doãn Nhi, cha cháu đề cử cậu ta vào Hoa Hạ Thần Kiếm, nhưng chú cảm thấy cậu ta phải thông qua thí luyện mới có thể tiến vào Hoa Hạ Thần Kiếm.

Lục Phi không khách sáo nói.

Ông ta vốn tưởng rằng Tần gia tìm được hạt giống tốt, nhưng thấy Mạc Phàm thì có chút thất vọng.

Không nói đến y thuật của Mạc Phàm thế nào, y thuật giỏi thì sao chứ, dựa vào thân thể này của Mạc Phàm, sống tối đa 3 phút trong thí luyện đã không tệ.

Người như vậy, muốn vào Hoa Hạ Thần Kiếm còn kém xa.

Cho dù Tần gia đề cử, ông ta thân là phó đội trưởng của Hoa Hạ Thần Kiếm, không thể để người như vậy kéo tên Hoa Hạ Thần Kiếm xuống. - Chuyện này…

Tần Doãn Nhi lộ vẻ khó xử.

Cha cô đề cử Mạc Phàm vào Hoa Hạ Thần Kiếm vốn không bàn bạc trước với Mạc Phàm, muốn cho Mạc Phàm ngạc nhiên mừng rỡ, không ngờ lại là kết quả này.

Danh sách này có ít người từ chối.

- Doãn Nhi, đừng có gấp, trước nghe Mạc Phàm nói thế nào đi.

Tần Cừu uống trà nói.

Tần Doãn Nhi gật đầu, ánh mắt lo lắng nhìn về phía Mạc Phàm.

- Nhóc con, cậu có dám tới Hoa Hạ Thần Kiếm thử thí luyện không?

Lông mày Lục Phi nhướn lên, nhìn Mạc Phàm hỏi.

Mạc Phàm ngẩng đầu, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.

- Nếu tôi từ chối Hoa Hạ Thần Kiếm, sẽ thế nào?
Advertisement
';
Advertisement