Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

Có Di Hoa Đại Mộc, chắc chắn Mạc Phàm không dám đánh trả, nếu mà đánh trả, ba người mà ông ta tiếp nối sẽ chết trước ông ta, Mạc Phàm không muốn bọn họ chết, thì chỉ có thể gắng gượng.

Mạc Phàm như vậy, còn chưa thất bại sao?

Vẻ đắc ý xuất hiện trong mắt Viên Trọng Dương.

Không ít người ở xung quanh nhíu mày, nhao nhao lộ ra chút bất mãn.

Đường đường là thiên sư Hồng Kông, có thể nói là đức cao vọng trọng ở Hồng Kông, vậy mà dùng thủ đoạn hèn hạ như thế, còn dùng cháu ngoại mình làm tấm chắn.

Hổ dữ còn không ăn thịt con, thiên sư lại có dáng vẻ này.

Nhưng ở đây không có ai dám nói gì.

Năm đó khi Lưu Bang bị Hạng Vũ đuổi giết, vì để xe ngựa chạy nhanh hơn một chút, ông ta đã tự mình bỏ lại vợ con, mình thì chạy trối chết.

Được làm vua thua làm giặc, đây là hiện thực.

- Có khả năng lần này Mạc Phàm sắp xong rồi.

Có người lắc đầu, thất vọng nói.

Tuy Mạc Phàm cường đại, nhưng cũng có mức độ, không thể đánh trả thì sẽ thua dưới tay Viên Trọng Dương.

Thấy tiểu sơn trong tay Viên Trọng Dương sắp đến trước người Mạc Phàm, ánh mắt Mạc Phàm phát lạnh.

- Viên Trọng Dương, Di Hoa Đại Mộc đúng không, tôi bẻ gãy tay anh trước.

Bàn tay Mạc Phàm vừa dừng lại trở nên chấn động, lại đánh về tiểu sơn trong tay Viên Trọng Dương.

“Bùm!” Tiểu sơn lại vỡ nát theo tiếng.

Bàn tay Mạc Phàm không chịu thứ gì ngăn cản, đã đến trước người Viên Trọng Dương.

Viên Trọng Dương không chỉ không hoang mang, trái lại bày ra biểu cảm mặc cậu xử trí, hoàn toàn không đi ngăn cản.

Mạc Phàm có thể đánh nát tiểu sơn này một vạn lần thì thế nào, không làm ông ta bị thương thì phí công, trừ phi Mạc Phàm muốn đám Tiểu Tuyết chết.

Mạc Phàm hừ lạnh một tiếng, ba ấn ký trong lòng bàn tay lóe sáng, không do dự đánh về phía tay Viên Trọng Dương.

Khi tay hắn vừa đến trên người Viên Trọng Dương, thanh quang trên người Viên Trọng Dương chớp lóe, nối về phía hư ảnh Lưu Nguyệt Như ở phía sau.

Trong biệt thự Viên gia, Lưu Nguyệt Như mới tắm xong, trên thân thể tuyết trắng chỉ quấn một chiếc khăn tắm, dáng người duyên dáng…

Bà đang định giơ tay lấy khăn tay lau mái tóc ướt sũng, bỗng nhiên thân thể mềm mại chấn động, tay mới vươn ra, còn chưa lấy được khăn tắm, động tác của bà lập tức dừng lại, khăn tắm rơi từ trên người bà xuống…

- Không phải cậu bẻ gãy một tay tôi trước, là cậu giết một thuộc hạ của mình trước mới đúng.

Viên Trọng Dương cười nói.

Ông ta mới nói xong, trên tay kia của Mạc Phàm có một đạo hồng quang lóe lên, bao phủ cả tay ông ta trong đó.

Cái tay này đụng tới thanh quang trên người Viên Trọng Dương, trực tiếp xuyên vào bên trong, coi thanh quang như không có gì, không có một chút lực đạo ở trên thanh quang.

Sắc mặt Viên Trọng Dương thay đổi, không đợi ông ta phản ứng kịp, một chưởng đánh vào vai Viên Trọng Dương.

“Răng rắc!” Tiếng xương gãy vang lên.

Viên Trọng Dương kêu lên đau đớn, máu tươi phun ra, bay về phía sau, bị quăng ngã hơn mười thước, đập mạnh vào vách tường mới dừng lại.

Trên mặt Viên Trọng Dương vốn tràn đầy đắc ý, lập tức thay vào đó là hung ác nham hiểm.

- Sao lại thế này, sao cậu có thể làm được?

Viên Trọng Dương ôm một tay bị gãy, tức giận nói.

Di Hoa Đại Mộc của ông ta mặc kệ là công kích vật lý, hay là công kích linh hồn, đều có thể thông qua thanh quang trên người ông ta truyền tống đến người những người khác.

Một chưởng này của Mạc Phàm có thể xuyên qua thanh quang trên người ông ta, đánh thẳng vào ông ta.

Thanh quang này nhìn như rất tầm thường, nhưng lực càn khôn mà ông ta nắm trong tay, cứ thế bị Mạc Phàm tránh thoát dễ dàng như vậy?

- Hẳn là ông chưa từng nghe nói đến Trích Mộc Di Hoa.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Trong Càn Khôn Sơn Hải Thuật có Di Hoa Đại Mộc sao hắn có thể không biết, là một loại thường xuyên gặp nhất trong tiểu càn khôn.

Nhưng nếu nắm giữ Di Hoa Đại Mộc có thể vô địch khắp thiên hạ, vậy những Càn Khôn Thuật cấp cao, ví dụ như Càn Khôn Thiên Cơ Tuyệt chẳng phải sẽ nghịch phá thương khung sao, nghĩ đúng là đơn giản.

Tuy Càn Khôn Thiên Cơ Tuyệt quỷ dị khó lường, nhưng không phải là vô địch, càng không nói đến Càn Khôn Sơn Hải Thuật của Viên Trọng Dương.

Trích Mộc Di Hoa này, đó là một loại thuật pháp nghịch chuyển càn khôn.

- Trích Mộc Di Hoa, đó là gì?

Vẻ mặt Viên Trọng Dương ngây ngốc.

Ông ta đường đường là thiên sư Hồng Kông, về phương diện thuật pháp không mấy ai so được, đây là lần đầu tiên ông ta nghe nói đến thuật pháp này.

- Là gì, ông tự mình lĩnh ngộ đi, bẻ gãy cánh tay thứ hai của ông.

Mạc Phàm chẳng muốn giải thích, bước một bước đến trước người Viên Trọng Dương.

Không có Thiên Mệnh Tuyệt, chỉ có Càn Khôn Sơn Hải Thuật, Viên Trọng Dương vốn không có lực đánh trả.

Mạc Phàm giơ tay nắm lấy một bên vai khác của Viên Trọng Dương, năm ngón tay hơi dùng lực, như kìm thép biến mất vào trong bả vai của Viên Trọng Dương, lực đạo truyền khắp cánh tay ông ta.

“Răng rắc…” Tay còn lại của Viên Trọng Dương lập tức mềm nhũn, mềm nhũn như mỳ sợi, lắc lư trong gió.

Trên đỉnh đầu Tống Hồng Sơn, Thập Vạn Bát Thiên Kiếm lùi về sau, giống như đang nuôi lực.

Ngay sau đó, tất cả đều rơi xuống Tống Hồng Sơn đang tuyệt vọng.

“A…” Tiếng kêu như giết heo vang lên.

Không lâu sau, toàn thân Tống Hồng Sơn đầy vết thương dưới kiếm của Mạc Phàm, không có chỗ nào tốt.

Viên Trọng Dương bị Mạc Phàm đánh gãy hai tay, ngay cả dùng Bạch Tiểu Tuyết áp chế cũng không thành công.

Xung quanh, mọi người hít vào một hơi khí lạnh, sắc mặt thay đổi.

- Đây là thực lực của Mạc tiên sinh sao?

Từ lúc bắt đầu Viên Trọng Dương và Tống Hồng Sơn nhìn như chiếm thế thượng phong, thực ra không thể làm gì Mạc Phàm, giống như đứa bé đang đối phó với tông sư võ đạo trưởng thành, nhìn như từng quyền đập vào thịt, nhưng không có bất luận tác dụng gì.

- Thần Cảnh đúng là Thần Cảnh.

Có người nghĩ thầm.

Tuy Viên Trọng Dương và Tống Hồng Sơn không phải đối thủ của Mạc Phàm, nhưng không thể phủ nhận thực lực, nếu không sao có thể đánh lui Thần Cảnh mấy chục năm trước.

Chẳng qua Mạc Phàm quá mạnh rồi.

Trong mọi người, sắc mặt cha con Tống gia, Viên Cự Môn và Viên Thiên Tâm khó coi, cuối cùng không cười nổi, trong mắt đều là không cam lòng.

Vừa rồi bọn họ còn chiếm thế thượng phong, lúc này mới qua mấy phút, vậy mà hai vị lão gia tử đều bị thua, dùng hết bản lĩnh cũng không phải đối thủ của Mạc Phàm.

Viên Cự Môn và Viên Thiên Tâm nhìn thoáng qua nhau, hai người hiểu ngầm lùi về sau.

Tống gia và Viên gia mạo phạm Mạc Phàm, còn dùng điều kiện để áp chế, hai vị lão gia tử lại không phải đối thủ của Mạc Phàm, lúc này không đi, lát nữa muốn chạy cũng không chạy được.

Tuy cha con Tống gia không đi, nhưng vẻ mặt khổ sở, không phải bọn họ không muốn đi, chỉ là nơi này là nhà bọn họ, bọn họ có thể đi đâu?

Một tay Mạc Phàm bóp gãy tay Viên Trọng Dương, ngón tay dính máu rút từ trong bả vai Viên Trọng Dương ra.

- Bây giờ phế đi tu vi của ông.

Mạc Phàm lạnh lùng nói, trong mắt không có chút sắc thái.

Mắt Viên Trọng Dương mở to, trong đôi mắt thế sự xoay vần lộ ra hoảng sợ.

- Mạc Phàm, cậu không thể làm như vậy, cậu biết sư phụ tôi là ai không, cậu dám hủy tu vi của tôi, vậy đợi chết đi, còn nữa tôi là ông ngoại của Tiểu Tuyết, cậu đối xử với tôi như vậy, Mạc gia dạy cậu đối xử với trưởng bối thế à, giáo dưỡng của cậu đâu mất rồi?

Viên Trọng Dương chau mày, giận dữ hét.

Mạc Phàm lắc đầu, sắc bén trong mắt không giảm còn tăng.

- Sư phụ ông thì bảo ông ta tới đây đi, giáo dưỡng của tôi thì không cần tên cầm thú như ông đánh giá, thôi, tôi giết ông cho khỏe.Một tay hắn giơ lên, muốn nắm lấy đầu Viên Trọng Dương.

Một giọng nói có lực truyền từ phía xa đến.
Advertisement
';
Advertisement