Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

Vậy mà Mạc Phàm phá cửu mệnh luân hồi của ông ta, còn không chịu chút thương tổn nào?

- Chuyện này…

- Sao có chuyện này được!

Tống Hồng Sơn khó có thể tin nói.

Ông ta há miệng, máu tươi trào từ miệng ông ta ra, khuôn mặt tràn đầy không cam lòng lập tức khó coi như giấy vàng.

Cùng lúc đó, ấn ký cổ xưa to lớn ở trên đại trận như thủy tinh bị đập vỡ, vết rạn có ở khắp nơi.

- Không gì là không có khả năng, chỉ là ông không biết mà thôi.

Mạc Phàm thản nhiên nói, giống như đã sớm dự đoán được.

Hắn là người trọng sinh, cháu nội Tôn Huyền Cơ nhìn hắn một cái, muốn nhìn mệnh của hắn thế nào, chưa nhìn được gì thì mắt bị mù, nói lên mệnh của hắn khó mà lường được.

Tống Hồng Sơn là một Tiên Thiên đỉnh phong, cấp bậc của cửu mệnh luân hồi này, có thể làm gì được số mệnh của hắn sao?

Đừng nói là Tống Hồng Sơn lấy cơ duyên trong mười dặm gần đây, cho dù lấy toàn bộ cơ duyên ở Hồng Kông, Tuyệt Mệnh Thước cũng không thể làm gì hắn.

Nhưng một khi Tống Hồng Sơn sử dụng cửu mệnh luân hồi, trong thời gian ngắn sẽ không thể duy trì Thiên Mệnh Tuyệt thêm nữa.

Đây là lý do vì sao hắn không để ý tới Viên Trọng Dương, trái lại để ý Tống Hồng Sơn.

Không có Thiên Mệnh Tuyệt của Tống Hồng Sơn, bên trong đại trận này không còn nhiều sự kiện xác suất nhỏ nữa.

- Tiểu tử, cậu!

Tống Hồng Sơn nhíu mày, trong mắt tràn đầy lửa giận.

Ông ta đường đường là nhân vật truyền kỳ ở Hồng Kông, nhưng bị một tên tiểu tử chưa tới 20 tuổi nói là không biết gì.

- Lần này hẳn là ông bị uy hiếp trong đại trận rồi.

Mạc Phàm chẳng muốn nhiều lời với Tống Hồng Sơn, ý niệm vừa động, vận khởi Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công.

- Thập Vạn Bát Thiên Kiếm!

Hắn khẽ quát, một khí binh dài khoảng một thước xuất hiện trên đỉnh đầu hắn.

Đoản kiếm chi chít lóe sáng sắc bén khiến người ta sởn gai ốc, che khuất cả một vùng trời, chỉ nhìn thôi đã khiến da đầu người ta run lên.

- Nhìn xem vận khí của ông tốt đến mức nào.

Năm ngón tay hắn nắm chặt, vô số đoản kiếm muốn đâm về phía Tống Hồng Sơn.

Đúng lúc này, có tiếng rống giận dữ truyền từ sau lưng Mạc Phàm đến.

- Tiểu tử, cậu quá càn rỡ, cửu mệnh luân hồi không đối phó được cậu, vậy để lão phu tới!

Không biết Viên Trọng Dương đến sau lưng Mạc Phàm từ lúc nào, ngọn núi chuẩn bị đã lâu trong tay nhanh chóng xoay tròn, giống như mũi khoan đã đến phía sau tim Mạc Phàm, thế tất muốn khoan chết hắn.

Trong chớp mắt không gian ngưng tụ thành bánh quai chèo, khí tức chôn vùi kh ủng bố từ tiểu sơn tùy ý mà ra.

Tiểu sơn này vừa xuất hiện, không hiểu sao mọi người run rẩy trong lòng, giống như cảm giác xao động bất an khi gặp phải thiên tai địa họa, vô cùng mãnh liệt.

Phía trước tiểu sơn, Mạc Phàm hơi nhếch miệng lên, lộ ra tươi cười như có như không.

- Viên Trọng Dương, vừa rồi tôi trúng một chưởng của ông, vậy ông cũng đỡ một chưởng của tôi đi.

Những lời này vừa vang lên, hắn không quan tâm đ ến Tống Hồng Sơn, còn không xoay người lại, nhìn cũng không nhìn một cái, một tay đã vươn ra sau lưng, vỗ về phía tiểu sơn trong tay Viên Trọng Dương.

“Bùm” một tiếng thật vang dội, lực lượng cường đại đụng vào nhau.

Trong chớp mắt mặt đất xung quanh tứ phân ngũ liệt, giống như mặt hồ bị đóng băng vỡ ra, khe hở lớn xuất hiện, vùng đất hơn mười thước dâng lên.

Vừa rồi thi đấu còn bằng phẳng, trong chớp mắt giống như sườn núi đầy đất đá hỗn loạn.

Tiểu sơn bị Mạc Phàm ngăn lại như vậy, Mạc Phàm đã nhanh chóng xoay người lại.

- Phá cho tôi!

Ánh sáng ngũ sắc trên tay hắn đại phóng, năng lượng dao động lập tức giống một đám quang quyển, dọc theo cánh tay đến tiểu sơn.

Quang cảnh đến đâu, âm thanh “răng rắc” vang lên theo.

Viên Trọng Dương nuôi lực lâu như vậy mới ngưng tụ thành tiểu sơn, từng vết rạn xuất hiện, tiểu sơn nứt ra.

Quả đấm của Mạc Phàm gần như không dùng hết sức, thế như chẻ tre đánh vào tay Viên Trọng Dương.

Sắc mặt Viên Trọng Dương thay đổi, ông ta còn chưa kịp mượn lực sơn hải bỏ chạy, thì cảm thấy lực mạnh truyền từ cánh tay đến, trái tim đau đớn.

Ông ta nhíu mày, chỉ do dự chưa tới một phần mười giây, chỗ mi tâm, một ấn ký hình nhánh cây sáng lên.

Một đạo thanh quang bao phủ toàn thân ông ta, ba hư ảnh màu xanh xuất hiện cách sau lưng ông ta không xa.

Hư ảnh màu xanh này vừa xuất hiện, Tiểu Tuyết đang nói chuyện với tiểu thư Tống gia ở biệt thự Tống gia, A Hào và Lưu Nguyệt Như ở trong trang viên Viên gia nhíu mày, trong mắt hiện lên vẻ cảnh giác, giống như cảm nhận được nguy hiểm.

Dưới chân bọn họ và đỉnh đầu, mỗi người đều có một trận pháp mắt thường không thể nhìn thấy đang xoay tròn.

- Mạc Phàm, cậu xem chỗ tôi có gì, cậu còn muốn ra tay không?

Trong mắt Viên Trọng Dương lóe lên tàn nhẫn, lạnh lùng nói.

Mạc Phàm nhìn lướt qua ấn ký chỗ mi tâm Viên Trọng Dương và ba hư ảnh ở phía sau ông ta, tươi cười trên khóe miệng biến mất, thay vào đó là lạnh lẽo.

- Di Hoa Đại Môc?

Bao gồm tiểu sơn mà Viên Trọng Dương vừa ngưng tụ ra, Di Hoa Đại Mộc này cũng là một loại thuật pháp trong Càn Khôn Sơn Hải.

Tiểu sơn vừa rồi nhìn như chỉ có một thước, nhưng ít nhất nặng như một đại sơn mấy ngàn thước, chẳng qua sức nặng này được Viên Trọng Dương Di Sơn Quyết ngưng tụ lại.

Nếu vừa rồi tiểu sơn kia bất chợt nổ tung, chỉ trong phút chốc có thể san bằng trong vòng cây số thành bình địa.

Di Hoa Đại Mộc này là một loại phương pháp khác, có thể dùng phương pháp di chuyển càn khôn dời thương tổn trên người Viên Trọng Dương đến nơi khác hoặc lên người những người khác.

Viên Trọng Dương này nối với Tiểu Tuyết, A Hào và Lưu Nguyệt Như, chỉ cần một chưởng của hắn đánh xuống, Viên Trọng Dương sẽ bị thương, đám Tiểu Tuyết sẽ nhận một chưởng thương tổn phần lớn.

Hắn nhíu mày, một chưởng kia đến trước người Viên Trọng Dương thì dừng lại.- Viên Trọng Dương, ông đúng là rất đáng chết!

Mạc Phàm trầm giọng nói, từng chữ đều như châu ngọc rơi xuống hầm băng, khiến người ta không rét mà run.

Trong đối tượng mà Viên Trọng Dương dùng Di Hoa Đại Mộc không chỉ có người bên cạnh hắn, vậy mà còn có Tiểu Tuyết.

Tiểu Tuyết là cháu ngoại của Viên Trọng Dương, ông ta lấy Tiểu Tuyết làm tấm chắn, vậy mà vừa rồi người như vậy luôn miệng nói Tiểu Tuyết là cháu ngoại ông ta.

Ở trong mắt Viên Trọng Dương, chỉ sợ Tiểu Tuyết chỉ là công cụ có thể ném bỏ bất cứ lúc nào.

Viên Trọng Dương cười lạnh lùng, không thấy có chỗ nào không ổn.

Đến tuổi này của ông ta, rất nhiều chuyện sớm đã nhìn thấu, có thể sống sót mới là quan trọng nhất.

Một đứa cháu ngoại mà thôi, chỉ có nửa huyết mạch của Viên gia.

Chỉ cần có thể giúp ông ta đạt được thứ cần, chết thì chết đi.

Một người ngoài, sao có thể so được với Thất Hồn Quả trong tiên mộ.

Đừng nói là người ngoài, nếu như có thể đạt được những thứ này, từ bỏ hậu bối của Viên gia ông ta, ông ta cũng không nhăn mày.

Nói xong, bàn tay ông ta chấn động, một ấn ký hình núi sáng lên trong lòng bàn tay ông ta, tiểu sơn vỡ thành mảnh nhỏ giống như hình ảnh được chiếu bóng, quay về trong tay ông ta lần nữa, nhanh chóng gắn kết thành tiểu sơn ban đầu, đánh về phía ngực Mạc Phàm.

- Tiểu tử, chết cũng là cậu!
Advertisement
';
Advertisement