Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

- Viên Phá Quân đúng không.

Mạc Phàm lạnh nhạt hỏi.

Viên Phá Quân bưng chén trà lên, lắc đầu.

Một người không được, lại đổi một người khác.

Ông ta không ngại chuyện bị người ta gọi thẳng tên, cũng chẳng muốn hỏi tên Mạc Phàm.

- Đúng vậy, các người còn bản lĩnh gì thì cứ việc lấy ra.

- Lấy bản lĩnh sao, chỉ sợ Viên gia ông không đỡ được, nhưng có một chuyện tôi có thể nói cho ông, Mạc gia không những duỗi tay đến Viên gia được, còn có thể đưa chân đến Hồng Kông, giẫm nát Viên gia ông dưới chân.

Mạc Phàm không nóng không lạnh nói.

Rõ ràng chỉ là một gia tộc thanh danh hiển hách ở Hồng Kông, ở trong mắt hắn không khác gì giẫm chết con kiến.

Chỉ là một Viên gia mà thôi, tuy là đại sư, nhưng dựa vào chút bản lĩnh đó đã muốn giẫm Mạc gia hắn, nghĩ đơn giản quá rồi.

ế ắ ểKhông nói đến hắn ra tay, cho dù là A Hào hiện giờ, cũng có thể hủy Viên gia ngược đáy lên trời dễ dàng.

- Giẫm lên Viên gia tôi, được đó, vậy cậu thử xem.

Người đàn ông cường tráng nhất trong đám Viên Văn Khúc trầm giọng nói.

Ông ta vừa đứng dậy, vài người cũng đứng dậy theo, nổi giận đùng đùng nhìn Mạc Phàm.

Một tên tiểu tử còn nhỏ tuổi, khẩu khí đúng là không nhỏ.

Viên gia bọn họ có cơ nghiệp hơn một ngàn năm, nói giẫm là có thể giẫm được sao?

Viên Phá Quân khẽ nhướn mày lên, liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái.

- A… Phải không, trái lại tôi muốn nhìn xem hôm nay các người giẫm như thế nào.

Tay ông ta hơi dùng lực, chén trà trong tay lập tức vỡ nát, nước trà còn sót lại bên trong trực tiếp biến thành hơi nước bay về phía trước.

Trên vách tường xung quanh, Phạn văn màu vàng lại sáng lên.

Những Phạn văn này vừa sáng lên, giống như còn sống, nhanh chóng phân bố ra, giống như văn tự tạo thành kim long bơi ra bốn phía.

Nhìn thấy những Phạn văn này, người Viên gia ở xung quanh Mạc Phàm lộ ra vẻ sợ hãi, nhao nhao lùi về sau, một chút hung ác nham hiểm xuất hiện trên mặt Viên Thiên Tâm.

Đây là trận pháp Cửu Long Trận mà Viên gia dựa vào để thành danh, trận pháp này do Viên Thiên Chính tổ tiên của Viên gia hợp lực với Lý Thuần Phong đệ tử của ông ta xây dựng, dẫn cửu long chi khí ở Cửu Long Sơn, mượn lực ở Cửu Long Sơn và biển rộng mênh mông, trên có thể trấn áp tiên nhân, dưới có thể phong ấn yêu ma, uy lực vô cùng mạnh.

Sở dĩ Viên gia có được thanh danh như ngày hôm nay, ngoại trừ tổ tiên Viên gia tích lũy số mệnh và biệt thự phong thủy đặc biệt ra, Cửu Long Trận này mới chân chính là thứ khiến người ta e sợ, đây cũng là quân bài chưa lật khiến bọn họ không sợ Mạc Phàm.

Uy lực của Cửu Long Trận còn mạnh hơn Chúng Thần Sơn, chẳng qua là không thể di chuyển giống như Chúng Thần Sơn mà thôi.

Cho dù Mạc Phàm đến đây, cũng chỉ có thể thành thật ở bên trong.

Nhìn thấy trận pháp này, cha con Phong Chính Hào và Tiểu Tuyết nhướn mày, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng.

Tất nhiên bọn họ nhận ra Cửu Long Trận, trận pháp này được Viên Phá Quân mở ra có khả năng sắp xảy ra chuyện lớn rồi.

Nhất là Tiểu Tuyết, rõ ràng là những người khác không nhận ra Mạc Phàm tới, nếu không sao đám cậu cô có thể ngồi yên được.

Mạc Phàm mới bức lui các nước, diệt nhiều người ở Chúng Thần Sơn như vậy, đang đứng đầu ngọn gió, các cậu của cô không thể so được, người duy nhất ở Viên gia có thể sánh vai với Mạc Phàm chỉ có Viên Trọng Dương thiên sư ông ngoại cô.

Lúc này cậu cô mở Cửu Long Trận ra, rõ ràng là muốn ra tay.

Quả thật uy lực của Cửu Long Trận này rất lợi hại, nhưng có thể trấn được Mạc Phàm hay không, cô không biết, nhất là khi cậu cô cách Mạc Phàm gần như vậy.

Nếu Mạc Phàm ra tay, có khả năng chỉ là chuyện một ý niệm trong đầu, trận pháp này không thể có tác dụng gì, ít nhất không chắn được Mạc Phàm.

Mạc Phàm nhìn lướt qua Phạn văn như du long, khẽ nâng mí mắt.

Trận pháp này vốn là đồ án lấy ra thứ tương tự quy tắc, do đó khiến mình hay trận pháp phát huy ra lực lượng cường đại.

Những lực lượng này cho dù là đạt được thông qua cái gì, đều là mượn lực, lực lượng bản thân người bày trận chỉ là môi giới mà thôi.

Trận pháp bình thường chỉ có thể dẫn lực ngũ hành Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, trận pháp cường đại thì có thể khiến sơn hà tái khởi, tinh thần huyễn diệt.

Hắn từng thấy một vị pháp sư trận pháp cường đại, lấy niệm khắc trận, lấy tâm diễn trận, khắc họa ra trận pháp trực tiếp sáng tạo một vùng thế giới chân thật, đây đủ để thấy đáng sợ của trận pháp này.

Vậy mà trận pháp của Viên gia có thể mượn lực sơn hải, tuy không được tính là trận pháp vô cùng cao cấp, nhưng lợi hại hơn trận pháp hắn từng thấy.

Thậm chí ngay cả Chúng Thần Sơn có được bảy tầng thiên sứ chúc phúc, phương diện uy lực cũng không bằng trận pháp này.

Chỉ sợ người xây trận pháp này, ít nhất có tu vi Kim Đan kỳ.

- Chẳng trách Viên Thiên Chính có thể trở thành đại sư huyền học thuật pháp lưu danh thiên cổ, có thể xây dựng trận pháp như vậy, quả thật đáng được hậu nhân ca tụng.

Mạc Phàm nhìn du long ở xung quanh, thản nhiên nói.

- Vậy cậu muốn thu hồi lại những câu kia không?

Viên Phá Quân cười khẽ nói.

Ông ta vừa nói những lời này, tiếng long ngâm lập tức vang lên, chín Phạn văn tạo thành du long đang hóa thành một trận pháp phức tạp trên đỉnh đầu đám Mạc Phàm.

Lực lượng cường đại lập tức hàng lâm, giống như có chín con chân long đang bay trên đỉnh đầu bọn họ, khiến toàn thân người ta phát run, hô hấp khó khăn.

- Thu hồi?

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, lắc đầu cười.

Nếu Viên Phá Quân không phải cậu của Tiểu Tuyết, ông ta đã là người chết, vốn dĩ không nói được nhiều như vậy.

- Đây là chỗ dựa của Viên gia các ông sao?

Mạc Phàm không đáp hỏi ngược lại.

- Phải thì thế nào, mà không phải thì thế nào?

Viên Phá Quân lạnh nhạt thản nhiên nói, dáng vẻ vô cùng tin tưởng trận pháp này.

Ông ta không biết trận pháp này đối phó Mạc Phàm sẽ thế nào, nhưng đối phó đám đại diện Mạc gia, sẽ có vấn đề sao?

- Phải thì chỉ sợ các người thất vọng rồi, không phải thì tốt nhất các người nên chuẩn bị chỗ dựa kỹ hơn để giẫm lên Mạc gia chúng tôi, nếu không thì như châu chấu đá xe, tự gánh lấy hậu quả.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Quả thật trận pháp này rất lợi hại, nếu do một vị Thần Cảnh khống chế, quả thật có thể làm hắn bị thương.

Nhưng đang ở trong tay Viên Phá Quân, giống như đưa một thanh kiếm quang cho đứa bé, hắn không cần tốn sức phá giải nó.

- Vậy sao, vậy tôi muốn nhìn xem người Mạc Phàm phái tới có bản lĩnh gì, mà dám nói như vậy.

Viên Phá Quân cười khinh thường, một tay kết thành lan hoa chỉ, muốn thôi động lực của Cửu Long Trận.

Cả phòng khách rơi vào thế giương cung bạt kiếm, bầu không khí vô cùng áp lực.

Nói nhiều như vậy, cuối cùng Viên gia vẫn muốn ra tay Mạc Phàm.

Đúng lúc này, một tiếng cười to vang lên, cuối cùng Tống Thiên Dưỡng ngồi ở một bên luôn không nói gì cũng đứng dậy.

- Hô hô, lão Viên, tôi bảo ông này, ông đường đường là gia chủ Viên gia lại nói đùa với mấy đứa bé, phong cách quý phái của ông đâu mất rồi, vui đùa thì dừng ở đây đi, nhanh tản trận pháp này đi, tránh dọa sợ mấy đứa bé, nhất là Tiểu Tuyết, ông làm Tiểu Tuyết sợ, ông đi đâu tìm một cô con dâu tốt như vậy cho tôi đây.

Tống Thiên Dưỡng cười nói.

Viên Phá Quân khẽ cau mày, liếc mắt nhìn Cửu Long Trận, áp lực kia lập tức biến mất không còn sót lại gì.

Ông ta vốn không định ra tay, rất mất thân phận, nhưng nếu có bậc thang, thì có thể dễ dàng đi xuống rồi.

Tống Thiên Dưỡng mở miệng, đúng lúc cho ông ta cơ hội đi xuống.

Tống Thiên Dưỡng thấy Cửu Long Trận tán đi, cười khẽ.

- Vậy được rồi, nói đùa cũng phải có mức độ, đúng rồi, nếu Tiểu Tuyết quay về, có phải chúng ta nên xem sính lễ, bàn chuyện hôn ước hay không?
Advertisement
';
Advertisement