Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

- Hửm?Không ít người Viên gia nhíu mày, ở Viên gia cũng dám nghi ngờ Viên gia, buồn cười.

Viên Phá Quân nhíu mày, liếc mắt nhìn Lưu Nguyệt Như với vẻ kỳ lạ.

- Không đúng chỗ nào?

- Thứ nhất Viên gia đứng đầu trong giới thuật pháp ở Hồng Kông, không phải gia tộc không hiểu đạo lý, tuy Mạc gia chúng tôi mới bộc lộ tài năng, không phải không biết chút cấp bậc lễ nghĩa, trước khi chúng tôi và Bạch tiểu thư tới Hồng Kông, đã phái người nói cho Viên gia biết, hành trình cụ thể cũng đã nói với Viên gia, tuy Bạch tiểu thư là bà con của Viên gia, nhưng Viên gia cũng không đến mức không có chút chuẩn bị, ngay cả hai bảo vệ canh cửa đều có thể đuổi chúng tôi đi.

Lưu Nguyệt Như không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.

Nếu trước khi bọn họ tới không nói cho Viên gia biết, bị Viên gia chặn ở ngoài cửa cũng rất bình thường.

Ngày hôm qua bọn họ đã phái người nói cho Viên gia, còn nhận được hồi âm của Viên gia.

Bà vừa nói những lời này, sắc mặt Viên Văn Khúc và Viên Thiên Tâm hơi khó coi, trong mắt hiện lên chút dị sắc, lập tức khôi phục như thường.

- Các người nói với Viên gia chúng tôi thì thế nào, mỗi ngày Viên gia chúng tôi có nhiều người lui tới như vậy, luôn luôn lơ là, dù sao chỉ là tiểu bối đằng ngoại, cần cậu tự mình đi đón sao, Tiểu Tuyết?

Viên Văn Khúc lạnh giọng hỏi.

- Tiểu Tuyết không dám!

Trong mắt Tiểu Tuyết hiện lên chút đau đớn, cúi đầu nói.

- Cậu cho cháu cũng không dám.

Viên Văn Khúc hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói.

Để cậu đi đón cháu ngoại, trừ phi cháu ngoại giống như hoàng hậu hoàng phi, nếu không tuyệt đối không có đạo lý này.

- Viên tiên sinh tự mình nghênh đón thì không cần, quả thật Viên gia cũng có thể lơ là, nhưng xem ra Viên gia chủ biết Bạch tiểu thư chỉ là cháu ngoại, nếu là cháu ngoại, thì không phải người Viên gia, cho nên cho dù chúng tôi xông vào Viên gia, Bạch tiểu thư có sai, cũng không đến mức dùng gia pháp đúng không?

Lưu Nguyệt Như cười nói tiếp.

Vẻ mặt Viên Văn Khúc khó coi, lập tức không biết nên nói gì.

Tiểu Tuyết là cháu ngoại, những lời này là ông ta nói, đây là ông ta tự đào hố chôn mình rồi.

Lúc này ông ta sửa lại, không khác gì vả vào mặt mình.

- Ai nói cháu ngoại thì không phải chịu gia pháp của Viên gia, chỉ cần có huyết mạch Viên gia hơn nữa còn phạm sai lầm, đều phải chịu gia pháp của Viên gia.

Viên Cự Môn vỗ tay vịn cái ghế, đứng dậy nói.

Cha con Tống Thiên Dưỡng đang ở đây, bọn họ muốn giẫm Mạc gia để ra oai, sao có thể để một tiểu phụ nhân khuấy đảo mà thất bại?

- Hóa ra là như vậy, không phải không họ Viên thì không cần xử trí theo gia pháp Viên gia, nói như vậy, quả thật Bạch tiểu thư chúng ta nên bị xử phạt, Bạch tiểu thư, xem ra cô không thoát khỏi chuyện quỳ xuống kính trà rồi.

Lưu Nguyệt Như hơi nhếch miệng, giống như là xem đùa vui, nói với Bạch Tiểu Tuyết.

- Sai thì sai rồi, Tiểu Tuyết nên bị phạt, cảm ơn dì Lưu đã biện giải thay Tiểu Tuyết.

Tiểu Tuyết thản nhiên nói.

- Chuyện này…

A Hào và Phong Sa Tuyết nhíu mày, vẻ mặt khó hiểu.

- Vòng một vòng vẫn là phải xin lỗi, đây là chuyện gì thế này?

Cha con Tống Thiên Dưỡng và vợ chồng Phong Chính Hào nhíu mày, ánh mắt nhìn đám Mạc Phàm lại kỳ hơn nhiều.

Viên Cự Môn, Viên Văn Khúc và người Viên gia nhướn mày, vẻ đắc ý xuất hiện trên mặt lần nữa.

Một vai phụ cũng muốn đấu với bọn họ, còn kém xa.

- Nếu nhận sai, vậy còn đợi gì nữa, quy củ của Viên gia rất nghiêm ngặt, đừng ôm bất luận tâm lý may mắn gì đó.

Viên Cự Môn như trưởng bối giáo huấn hậu bối, nói.

Khuôn mặt xinh đẹp của Tiểu Tuyết vô cùng bình tĩnh, muốn đi lên bưng trà, lại bị Lưu Nguyệt Như cắt ngang.

- Đương nhiên là đợi người sai trước chịu gia pháp Viên gia, Bạch tiểu thư chúng tôi mới bị phạt.

Lưu Nguyệt Như cười nói.

- Người sai trước gì chứ?

Mắt Viên Cự Môn nheo lại, hỏi.

- Bởi vì Viên gia lơ là, dẫn tới không ai biết chuyện Bạch tiểu thư tới Viên gia, sai lầm này dẫn tới Bạch tiểu thư phạm phải sai lầm, vừa rồi Viên nhị tiên sinh nói quy củ của Viên gia nghiêm ngặt, không thể ôm tâm lý may mắn, cẳng lẽ chỉ nhằm vào mình tiểu bối cháu ngoại, người một nhà Viên gia lơ là thì có thể bỏ qua, như vậy không hay lắm đâu, nếu chuyện này truyền ra thanh danh của Viên gia sẽ bị tổn hại mất.

Lưu Nguyệt Như nói.

Viên Cự Môn nhíu chặt mày, trong mắt chớp lóe sắc bén.

Ông ta không phải kẻ ngốc, vừa rồi ông ta không biết vì sao Lưu Nguyệt Như đột nhiên từ bỏ vùng vẫy, hiện giờ có thể không biết sao.

Vừa rồi chỉ là một cái hố, thành công dụ ông ta rơi vào cái hố này.

Tình huống hiện giờ là, nếu xử lý Tiểu Tuyết, nhất định phải xử trí người Viên gia trước.

- Tiện…

Viên Cự Môn còn chưa nói hết câu, đã bị Viên Phá Quân cắt ngang.

- Cự Môn, im miệng.

Bốn chữ đơn giản nhưng mang theo uy áp rất lớn, khiến Viên Cự Môn nuốt những lời muốn nói xuống.

Viên Cự Môn trừng Lưu Nguyệt Như một cái, nổi giận đùng đùng ngồi xuống.

- Bà là ai?

Viên Phá Quân dời mắt nhìn Lưu Nguyệt Như, hỏi.

Lúc ông ta nói chuyện, áp lực vô hình như một ngọn núi đè lên người Lưu Nguyệt Như.

Lưu Nguyệt Như hơi nhếch miệng nở nụ cười quyến rũ, cho dù là đối phó gia chủ Viên gia thế hệ này, bà cũng không có một chút sợ hãi.

- Tôi chỉ là một quản lý nhỏ ở xưởng dược Mạc gia, may mắn được Mạc tiên sinh lựa chọn đại diện cho Mạc gia tới Viên gia nói chuyện hôn sự giữa Mạc tiên sinh và Bạch tiểu thư, không cần nhắc đến tên cũng được, gia chủ Viên gia chỉ cần biết tôi là nhân vật nhỏ bé được rồi.

Nghe Lưu Nguyệt Như nói vậy, trên mặt Viên Cự Môn và Viên Văn Khúc đau xót, giống như bị người ta tát một cái trong vô hình. . đam mỹ hài

Một nhân vật nhỏ bé của Mạc gia, đều có thể khiến Viên gia bọn họ không có lực đánh trả, vậy Viên gia bọn họ là cái gì?

- Tôi không có hứng thú biết tên của bà, các người tới làm gì tôi cũng không có hứng thú, nhưng nếu bà biết mình là người Mạc gia, thì có tư cách gì nhúng tay vào chuyện của Viên gia chúng tôi, Mạc gia đã cuồng vọng tự đại đến nước này, một hạ nhân cũng có thể duỗi tay đến Viên gia chúng tôi sao?

Viên Phá Quân lớn tiếng hỏi.

Viên Phá Quân vừa mở miệng, lúc này sắc mặt Viên Cự Môn và Viên Văn Khúc mới tốt hơn một chút.

- Lão đại nói không sai, đúng vậy, Mạc gia hung hãn như vậy từ khi nào thế?

Lưu Nguyệt Như nhíu mày, lộ ra vẻ khó xử.

Không thể không nói Viên Phá Quân không hổ là gia chủ Viên gia, chỉ riêng bản lĩnh đã hơn hẳn những đệ tử Viên gia khác.

Kết quả chiến đấu vừa rồi của bà, đã bị một câu của Viên Phá Quân phá không còn một mảnh giáp.

Bà nhíu mày, nhìn về phía Mạc Phàm ở bên cạnh.

Mạc Phàm vẫy tay, Lưu Nguyệt Như gật đầu lui ra.

Hắn còn chưa mở miệng, đã bị Tiểu Tuyết ở bên cạnh kéo áo.

- Để em nói đi?

Cô tiếp xúc với Mạc Phàm lâu như vậy, hiểu rất rõ về Mạc Phàm.

Nếu Mạc Phàm ra mặt, Viên gia sắp gặp tao ương rồi.

Dù sao đây cũng là nhà mẹ đẻ của mẹ cô, cho dù thế nào cô cũng không hi vọng Mạc Phàm ra tay với Viên gia.

- Yên tâm đi, anh đã đồng ý với em thì cho dù thiên băng địa liệt cũng sẽ không thay đổi.

Mạc Phàm nhìn Tiểu Tuyết, cười nói.

Nếu hắn đồng ý với Tiểu Tuyết, sẽ giống lúc trước không ra tay với Bạch gia, cũng sẽ không ra tay với Viên gia.

- Được rồi.

Tiểu Tuyết gật đầu, buông lỏng áo Mạc Phàm ra.

Mạc Phàm tiến lên một bước, ánh mắt lạnh lùng nhìn Viên Phá Quân.
Advertisement
';
Advertisement