Thần y trở lại - Ngô Bình (full) - Thần y thấu thị

 Nhà trọ đã chuẩn bị đồ ăn cho mọi người, họ đang ăn thì chợt có một bóng người lao vào.  

 

Hồng Cương đứng bật dậy, khi nhìn thấy khí tức bức người của người kia thì biết ngay đó là một Địa Tiên, ông ấy vội tiến lên hành lễ: “Thượng Tiên có gì chỉ bảo?”  

 

Đây là một tu sĩ ngoài ba mươi tuổi, hắn nhìn hàng hoá của họ rồi nói: “Dạo này hơi kẹt nên tôi định mượn đồ của các người dùng tạm”.  

 

Hồng Cương cau mày nói: “Thượng tiên, chúng tôi là người của tiêu cục Tứ Phương, tổng tiêu cục của chúng tôi là Lôi Chấn Thanh, cũng là một Địa Tiên đấy”.  

Advertisement

 

Người đó bật cười rồi nói: “Ông nghĩ tôi sẽ sợ một Địa Tiên cấp thấp à?”  

 

Hồng Cương: “Không dám, nhưng hàng của chúng tôi không đáng bao nhiều tiền, không phù hợp với yêu cầu của thượng tiên đâu”.  

Advertisement

 

Người kia gật đầu nói: “Đúng, nhưng dạo này tôi kẹt tiền quá nên dùng tạm chỗ này đổi mấy viên đan dược cũng được”.  

 

Dứt lời, hắn vung tay lên, Hồng Cương đã bị một luồng sức mạnh đánh bay, khi rơi xuống đất thì lồng ngực lõm xuống, chết ngay tại chỗ.  

 

Những người khác bất ngờ rồi rút vũ khí ra.  

 

Tu sĩ kia cười lạnh nói: “Một lũ chíp hôi mà dám chống lại Địa Tiên à?”  

 

Nghe thấy thế, mọi người ngơ ngác nhìn nhau, có người đã lén thu vũ khí lại.  

 

Trương Quân đang ngồi ăn, nhưng thấy Hồng Cương bị giết thì bỏ đũa xuống rồi nhìn sang.  

 

Hồng Cương đã chết, đôi mắt vẫn trợn trừng với vẻ chấn động và không cam tâm. Ông ấy không ngờ một Địa Tiên lại đi cướp hàng giá trị thấp thế này.  

 

Trương Quân giơ tay vuốt mắt cho Hồng Cương, sau đó nhìn sang Địa Tiên kia.  

 

Hắn lạnh lùng nói: “Sao? Không phục à?”  

 

Trương Quân trầm giọng nói: “Mục tiêu của anh là hàng hoá, thế sao lại giết người? Ở đây không ai có thể gây uy hiếp cho anh, anh biết rõ điều ấy mà”.  

 

Nam tu thờ ơ nói: “Tiện chân giẫm chết một con kiến thôi mà, cần gì lý do?”  

 

“Con kiến ư?”, Trương Quân lạnh mặt rồi giơ tay, thanh kiếm đâm vào người của Hồng Cương đã bay lên tay anh.  

 

Nam tu kia bật cười rồi nói: “Một Nhân Tiên còn con mà dám ra tay với tôi à?”  

 

Trương Quân cầm kiếm trong tay rồi nói: “Giết người thì phải đền mạng”.  

 

Nam tu sững người rồi cười ha hả: “Thằng này bị ngu à?”  

 

Hắn vừa nói dứt câu thì Trương Quân đã xông lên, bước đi của cậu rất kỳ lạ và huyền diệu. Đường kiếm loé lên, nguyên anh của nam tu kia như được một sức mạnh nào đó của trời đất bó chặt.  

Advertisement
';
Advertisement