Tới giờ cơm chiều, cậu thiếu niên lại ăn đến ăn, kết quả còn ăn nhiều hơn trước đó.
Cậu ăn xong thì trời cũng tối, Hồng Chiến xếp cho cậu phòng nghỉ. Căn phòng khá rộng, có nhà tắm, ngoài giường ra còn có bàn ghế. Đãi ngộ này vốn dành cho tiêu sư, nhưng vì cậu thiếu niên có thực lực mạnh nên Hồng Chiến mới ưu ái cho ở trong phòng này.
Buổi tối, cậu thiếu niên quay về phòng tiếp tục tu luyện. Lần này, cậu nhanh chóng tu luyện ra thần niệm và đạt đến giai đoạn luyện thần.
Advertisement
Sau khi có thần niệm, cậu đã tu luyện thần tốc. Khi trời sáng thì cậu đã đạt đến cảnh giới Nhân Tiên viên mãn.
Chính cậu cũng ngạc nhiên với tốc độ tu hành của mình nên lẩm bẩm: “Lẽ nào tu vi của mình không biến mất, mà đang dần hồi phục?”
Advertisement
Ăn sáng xong, Hồng Cường nhìn thấy cậu thiếu niên mà cũng phải giật bắn mình rồi hỏi: “Cậu em, cậu… đột phá rồi à?”
Nhân Tiên có nguyên thần nên khí chất sẽ khác hẳn người bình thường. Hồng Cương cũng là cao thủ của tiêu cục, nhưng cũng mới có cảnh giới Nhân Tiên trung kỳ thôi, vì thế có thể cảm nhận được sự áp bách toả ra từ cậu thiếu niên này.
Cậu thiếu niên cười nói: “Tối qua, tôi mới tiến vào cảnh giới Nhân Tiên”.
Hồng Cương gật đầu: “Cậu siêu thật đấy!”
Ông ấy ngẫm nghĩ rồi nói: “Thái Nhất Giáo - một trong ba giáo phái lớn của Tiên vực Vĩnh Hằng đang tuyển đệ tử mới, cậu có tư chất tốt như vậy tại sao không đi tham gia tuyển chọn?”
Cậu thiếu giao động, ngày trước khi cậu chưa đến tiên cung Vĩnh Hằng, đã từng chịu khổ nhiều năm ở các môn phái nhỏ, làm lãng phí cả thanh xuân. Các môn phái nhỏ có ít tài nguyên, làm cậu không thể đột phá, mãi tới khi đến đây thì cậu mới phát triển thần tốc.
Thái Nhất Giáo là một trong các thế lực cổ xưa nhất ở tiên vực Vĩnh Hằng, họ đã nổi tiếng trước khi tiên cung Vĩnh Hằng xuất hiện. Vì thế so về nền móng thì Thái Nhất Giáo còn mạnh hơn cả tiên cung Vĩnh Hằng.
Nhưng nhiều năm qua, tiên cung này đã mất nhiều thiên kiêu nên dần xuống dốc và bị tiên cung Vĩnh Hằng chèn ép.
Nghe Hồng Chiến nói vậy, cậu thiếu niên lập tức đưa ra quyết định rồi nói: “Ông Hồng, chúng ta cứ làm xong việc bảo vệ ở đây đi đã, sau đó tôi sẽ đến Thái Nhất Giáo thử vận may”.
Hồng Cường cười nói: “Được, nếu cậu vào được đó thì sau này sẽ nổi tiếng là cái chắc, khéo còn có cơ hội thành Thiên Tiên ấy chứ”.
Sau đó, đội bảo vệ đã xuất phát. Thứ họ phải bảo vệ lần này là bảy xe châu báu đi từ thành Lâm Thuỷ đến thành Phong Cốc, quãng đường dài hơn 300 dặm nên sẽ mất khoảng hai ngày.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!