Ngô Bình: “Tôi biết một chút, thôi để tôi bàn chuyện này với nữ vương, chắc cô ấy sẽ đồng ý thôi”.
Họ đi thêm một đoạn rồi tiến vào một cung điện, có một cô gái tóc dài đang ngồi xếp bằng trên giường, có thị nữ cầm quạt ở phía sau. Hiện tại có hơn trăm cô gái đang đứng xếp hàng ở hai bên cung điện, họ đều mặc quan phục.
Sương mù quá dày nên Ngô Bình không nhìn rõ mặt của nữ vương, chỉ nghe thấy giọng nói của cô ấy rất êm tai và dịu dàng: “Anh là Vương gia của nước Kim Ưng à?”
Advertisement
Ngô Bình tiến lên vài bước rồi chắp tay hành lễ: “Ngô Bình tham kiến nữ vương”.
Nữ vương gật đầu nói: “Anh vất vả xa xôi đến đây giúp Ám Nguyệt, tôi rất cảm kích”.
Advertisement
Ngô Bình: “Nữ vương đừng khách sáo”.
Hàn Tinh nói: “Bệ hạ, Vương gia Ngô biết y thuật, khéo cô thể giải được chất độc mà chúng ta trúng phải”.
Nữ vương ngạc nhiên nói: “Vương gia có thể giải độc được ư?”
Ngô Bình: “Bệ hạ cứ gọi tôi là Ngô Bình thôi, giải độc không phải chuyện khó, tôi có thể thử”.
Nữ vương: “Thế thì tốt quá, phiền anh Ngô giải độc cho Hàn Tinh trước”.
Ngô Bình gật đầu rồi quay lại nói với Hàn Tinh: “Cô đứng im nhé”.
Hàn Tinh hỏi: “Anh Ngô, không cần cởi đồ hay đến nơi nào yên tĩnh hơn à?”
Ngô Bình: “Không”.
Nói rồi, anh bay lên cao rồi chộp xuống người Hàn Tinh, một làn khí màu xanh đen bay ra từ miệng và mũi của cô ấy, sau đó được anh bắt lấy.
Hàn Tinh thấy người mình nhẹ bẫng, sau đó cảm thấy chất độc trong người đã hoàn toàn biến mất, lực chiến đấu của cô ấy dần hồi phục, cô ấy vui mừng nói: “Bệ hạ, chất độc trong người thần đã biến mất rồi ạ”.
Các quần thần khác đều hô lên, ai cũng suýt soa trước y thuật của Ngô Bình.
Nữ vương: “Y thuật của anh Ngô thật phi phàm, xin anh chịu khó chữa trị tiếp cho các quần thần của tôi”.
Ngô Bình cười nói: “Bệ hạ, trông tôi giải độc dễ vậy thôi, chứ thật ra tốn sức lắm, chúng ta cần thương lượng một chút đã. Tôi muốn mỗi khi tôi giải độc được cho mười người thì các cô phải cho tôi một lạng giọt nước suối Bất Lão”.
Các quần thần lập tức phản đối: “Bệ hạ, không được, nước suối Bất Lão là nền móng của tộc ta, nếu cho người ngoài thì ưu thế của chúng ta còn lại gì nữa”.
Nữ vương trầm ngâm một lát rồi nói: “Được, anh cứ chữa cho mười người đi, tôi sẽ cho anh một lạng”.
Cứ thế, các quần thần xếp thành hàng rồi chờ được Ngô Bình chữa trị. Nói là chữa trị, nhưng thật ra anh chỉ chộp tay vào người họ để lấy chất độc ra.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!