Hàn Tinh: “Nếu có thể đánh bại nước Xích Quỷ, anh muốn bao nhiêu Thanh Lộ cũng được”.
Ngô Bình ừm một tiếng rồi nói vào chuyện chính: “Đội trưởng Hàn Tinh, tôi nghe nói các cô bị trúng độc, còn nữ vương của các cô thì bị thương nặng à?”
Hàn Tinh trầm mặc một lát, hình như thấy chuyện này không thể giấu được nữa nên mới trả lời: “Đúng thế, nữ vương bị một đối thủ nham hiểm đánh bị thương, còn chúng tôi cũng trúng một chất độc kỳ lạ, lực chiến đấu của tất cả mọi người đều bị giảm mất 90 phần trăm, thậm chí có người còn mất hết lực chiến đấu luôn. Như tôi đây còn ổn, chứ có nhiều người trong tộc bị nặng quá còn qua đời rồi cơ”.
Advertisement
Ngô Bình: “Ai mà ra tay nặng thế?”
Hàn Tinh thở dài nói: “Tôi cũng không rõ, nữ vương thì nghi là đối thủ của mình, nhưng nếu thế thì người đó đã hạ độc mọi người bằng cách nào?”
Advertisement
Ngô Bình hỏi: “Cô cũng bị trúng độc à?”
Hàn Tinh gật đầu: “Tôi bị nhẹ thôi, nhưng lực chiến đấu cũng giảm mất hơn nửa”.
Ngô Bình cười nói: “Thế chứng tỏ cô cũng mạnh đấy, giảm quá nửa rồi mà vẫn còn được như bây giờ, nếu là trạng thái trước khi trúng độc thì đến Hư Tiên cũng phải sợ ấy chứ”.
Hàn Tinh: “Chiến sĩ của bộ lạc Ám Nguyệt chúng tôi đều là xạ thủ bẩm sinh, hơn nữa cung tên của chúng tôi còn là loại đặc chế, có thần lực nên các tu sĩ bình thường không chống lại được đâu”.
Ngô Bình: “Bảo sao”.
Anh ngập ngừng rồi nói: “Tôi biết y thuật, khéo có thể giúp mọi người giải độc đấy”.
Hàn Tinh sáng mắt lên nói: “Vương gia biết cách giải độc ư?”
Ngô Bình cười nói: “Tôi là y tiên mà, đương nhiên phải biết giải độc rồi”.
Hàn Tinh mừng rỡ rồi đứng dạy bái lạy: “Nếu Vương gia có thể giải độc cho bộ lạc Ám Nguyệt thì tộc tôi sẽ hậu tạ”.
Ngô Bình xua tay: “Đội trưởng đừng khách sáo thế, chúng ta là bạn thì phải giúp đỡ nhau chứ”.
Lúc này, một nữ chiến sĩ đi vào rồi nói: “Vương gia, nữ vương của chúng tôi có lời mời”.
Ngô Bình đi theo Hàn Tinh bay thêm một đoạn nữa, ở đây sương mù còn dày hơn, ẩn hiện trong đây có một cung điện nguy nga.
Một đoàn người đáp xuống đất, phía dưới là một con đường cổ bằng ngọc thạch rất dài, hai bên đường có các nữ chiến sĩ xinh đẹp đứng gác, ai cũng được trang bị cung tên và áo giáp.
Ngô Bình vừa đi vừa cảm thán: “Chiến sĩ của bộ lạc Ám Nguyệt có thực lực mạnh thật đấy, ít cũng phải ở cảnh giới Long Môn rồi”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!