Thái Cổ Thần Vương - Tần Vấn Thiên (Truyện FULL)

Tần Vấn Thiên tự nhận đã tôn kính đối với Cổ Hưu, trước đó thấy lão trầm ngâm, tốt bụng nhắc nhở, nhưng ngữ khí Cổ Hưu đáp lại rõ ràng không tốt.

Hôm nay Tần Vấn Thiên làm việc cũng cực kỳ quyết đoán, hắn biết Cổ Hưu cảm thấy hắn mở lời nhắc nhở sẽ tổn thương tới mặt mũi tiền bối của lão, cho nên tức giận. Nhưng mặt mũi là dựa vào thực lực tranh lấy, bởi vậy vừa rồi, hắn quyết đoán ra tay, mặc dù biết rõ làm như vậy có thể sẽ đắc tội Cổ Hưu, nhưng, hắn không để trong lòng.

Lúc tôn kính ngươi, xưng ngươi một tiếng Cổ lão, ngươi không cần tôn trọng, như vậy, tự trọng.

Từng ánh mắt đặt ở trên người Tần Vấn Thiên, trong đó không thiếu một số người có ý sắc bén, một vòng khảo nghiệm này, khảo hạch là quen thuộc đối với Thần Văn cùng cường độ cảm giác lực. Tuy không nhất định có thể chứng minh trình độ Tần Vấn Thiên ở trên Thần Văn so với thế hệ trước còn lợi hại hơn, nhưng ít ra có thể biết được, cảm giác lực của hắn cực kỳ sâu sắc.

Ánh mắt Bạch Lộc Di nhìn về phía Tần Vấn Thiên, gã này vẫn mang tính cách giống như trước đây, nhìn cứ như thong dong bình dị gần gũi, nhưng sự cao ngạo của hắn ai lại có thể đọc hiểu.

Trong hư không, mặt Phong Cốc mang nụ cười nhạt, nhìn Tần Vấn Thiên một cái, có thể ở trong rất nhiều Thần Văn đại sư cấp ba nổi bật lên, kẻ này đáng để chú ý.

Sắc mặt Diêm Thiết cứng đờ, lộ ra ý âm trầm. Lão không ngờ, Tần Vấn Thiên có thể làm như vậy, nhưng vậy thì sao? Hắn vẫn phải chết, chết ở trong tay lão, sau đó bị luyện chế thành Khôi Lỗi hình người.

Phương hướng Lãnh gia, không ít người ánh mắt run rẩy, đặc biệt là đám người Lãnh Kiên, sắc mặt bọn họ không dễ coi chút nào cả, thầm nghĩ, chuyện này nhất định là ngoài ý muốn, có lẽ là hắn vận khí không tệ, cảm giác được một Thần Văn bí ẩn kia tồn tại.

- Ha ha, thế mà vẫn có cá lọt lưới.

Lý gia tam lão bên kia truyền đến một tiếng cười, có chút bất ngờ, bọn họ thế mà chưa phát hiện.

- Sơ sót rồi.

Cổ Hưu cười nhạt, nhíu mày sau đó liền nhanh chóng bình tĩnh, thấp giọng nói:

- Vận khí không tệ, một Thần Văn cuối cùng bị ngươi tìm ra.

Trong hư không Phong Cốc cười tủm tỉm, vẻ mặt lão bình tĩnh nhìn Tần Vấn Thiên, chỉ thấy Tần Vấn Thiên không nói một lời, bàn tay một lần nữa vung lên. Trong phút chốc, từng ánh hào quang lóng lánh, chém ở trên dãy núi đồ án kia, thế mà lại có động tĩnh đáng sợ, tiếng vang ầm ầm truyền ra, kèm theo một tiếng ông, long khiếu cửu thiên, mọi người chỉ thấy một hư ảnh yêu long ngửa mặt lên trời rít gào, lao thẳng lên trời mà đi.

Trong nháy mắt này, hư không yên tĩnh không tiếng động. Động tác của Tần Vấn Thiên khiến nụ cười của Cổ Hưu nháy mắt ngưng ở nơi đó, nụ cười kia tỏ ra cực khó coi, rất cứng ngắc.

Một lời tùy ý kia của lão, đầu tiên là nói mình sơ sót, sau đó nói Tần Vấn Thiên vận khí không tệ, lại nói đó là một Thần Văn cuối cùng.

Nhưng tiếp theo, Tần Vấn Thiên lại tìm ra một Thần Văn, Cổ Hưu lão, là sơ sót, hay là tìm không thấy?

- Vận khí quả thật không tệ.

Tần Vấn Thiên thấp giọng cười, một thanh âm này, lại khiến Cổ Hưu cực kỳ khó xử, Tần Vấn Thiên, vận khí?

Phía dưới tu đạo tràng, phương vị học viện Bạch Lộc, trưởng lão mắt to thấy cảnh như thế này, có chút không biết nói gì.

Năng lực của Tần Vấn Thiên, tựa như có chút vượt quá dự đoán. Nhưng như vậy, Tần Vấn Thiên chỉ sợ sẽ đắc tội Cổ Hưu.

- Kẻ này, rất kiêu ngạo.

Trưởng lão mắt to thấp giọng nói.

- Cổ Hưu này ngạo trước, hai người đụng nhau, trái lại cũng có hứng thú.

Bên cạnh, Bạch Lộc Cảnh cười nhẹ một tiếng, trưởng lão mắt to nhìn hắn, sau đó hỏi:

- Cảnh Nhi, ngươi thấy kẻ này thế nào?

Bạch Lộc Cảnh tùy ý nói:

- Ta không có ý kiến gì, chỉ cần Tiểu Di thích là được.

- Ngươi quá cưng chiều Tiểu Di rồi.

Trưởng lão mắt to lắc đầu cười nói.

- Còn không?

Giờ phút này, trong hư không Phong Cốc nhìn về phía Tần Vấn Thiên.



- Vãn bối không biết.

Tần Vấn Thiên đáp lại, hắn tìm không thấy, nhưng cũng không nói không có. Phong Cốc đã là Thần Văn đại sư cấp bốn, nếu nói có thể khắc một số Thần Văn cực kỳ bí ẩn cũng không phải là không có khả năng.

- Ừ.

Phong Cốc gật gật đầu, không nói thêm gì, nói:

- Các ngươi, đều đi xuống đi.

Mọi người đi xuống đồ án, chỉ thấy Phong Cốc nâng tay vung, nhất thời bức hoạ cuộn tròn kia bay vào hư không, bị hắn thu hồi.

Về phần vòng khảo nghiệm thứ nhất vừa rồi, hắn đã thấy, không chỉ có hắn, người ở đây, đều thấy rõ.

Lý gia tam lão đều rất lợi hại, mặt khác Cổ Hưu, Diêm Thiết, Tần Vấn Thiên, còn có thanh niên Luyện Yêu Tông kia, bọn họ, là một nhóm người mạnh nhất.

Nếu bàn tới thực lực chỉnh thể, hai thế lực mạnh nhất, đó là Lý gia tam lão và phe học viện Bạch Lộc.

Thủy Nguyệt sơn trang Lý gia tam lão, ba người đều mạnh, học viện Bạch Lộc, Tần Vấn Thiên và Cổ Hưu tất nhiên không cần nhiều lời. Bạch Lộc Di cũng rất lợi hại, chẳng qua hiện tại còn không biết, trừ cảm giác lực, Tần Vấn Thiên ở phương diện khác như thế nào.

Trong hư không, Phong Cốc cười nói:

- Vùng đất thí luyện, có rất nhiều Thần Văn trận pháp, các ngươi bước vào trong đó, khó tránh khỏi lâm vào trong trận pháp, bởi vậy đợt khảo nghiệm thứ hai này, chính là khả năng phá trận. Ta lấy trận luyện thần binh, trong đó bao hàm toàn diện, xem các ngươi cần bao lâu phá trận mà ra. Đương nhiên, trong trận có nguy hiểm đến sinh mệnh, nếu ngã xuống trong đó, ta cũng không chịu trách nhiệm, các ngươi nếu muốn bỏ cuộc, hiện tại rời đi vẫn còn kịp.

Phong Cốc vừa dứt lời, trong ánh mắt Diêm Thiết hiện lên một ánh sáng sắc lạnh, trong trận đã có nguy cơ như vậy thì trong trận giết người luôn thì có làm sao chứ?

Hắn muốn Tần Vấn Thiên chết ở trên hội giao lưu lần này, đợt khảo hạch thứ hai này chính là cơ hội của hắn.

Cảm giác lực sâu sắc thì làm sao? Diêm Thiết tự tin trình độ của mình ở trên Thần Văn, tuyệt đối Tần Vấn Thiên không thể so sánh được.

Cảm giác lực mạnh, chỉ có thể chứng minh Tần Vấn Thiên ở trên Thần Văn rất có tiềm lực, nhưng người chết, cần tiềm lực tác dụng gì?

Trong tu đạo tràng không ai lui ra, chỉ thấy Phong Cốc mỉm cười phất tay, nhất thời trước người lão xuất hiện một lá cờ xí, cờ xí này phe phẩy hạ xuống, trong phút chốc phóng to, một cơn lốc thổi qua, có khí tức đáng sợ tràn ngập ra.

- Đi đi.

Chỉ thấy Phong Cốc vung bàn tay, cờ xí càn quét về phía tu đạo tràng, cuồng phong thổi ở trên thân mọi người, khiến mắt bọn họ khó mở. Tần Vấn Thiên đột nhiên phát hiện không gian xung quanh thay đổi, hắn đã ở sâu trong một khoảng không gian khác, nơi này một mảng xám xịt, tầm mắt cực kỳ mơ hồ, ý thức của hắn cũng như chịu hạn chế, không thể kéo dài ra ngoài.

- Bạch Lộc Di.

Tần Vấn Thiên hô một tiếng.

- Ta đây.

Tiếng Bạch Lộc Di đáp lại truyền đến, theo giọng nói đó đi vài bước, Tần Vấn Thiên vươn tay kéo Bạch Lộc Di, nói:

- Trận pháp này lợi hại, cẩn thận.

- Ông.

Đột nhiên, không trung có một mảng ánh lửa ập tới, hướng Tần Vấn Thiên bên này rơi xuống. Vẻ mặt Tần Vấn Thiên trầm xuống, nâng tay đánh ra, nhất thời ánh lửa kia dập diệt, hóa thành khói, nhưng cái này tựa như chỉ là bắt đầu, sau đó từng mảng ánh lửa từ trên trời giáng xuống, hóa thành mưa lửa đầy trời, không ngừng từ không trung công kích đến.

- Trận Đạo ngàn vạn, quả thật là kỳ diệu vô cùng.

Tần Vấn Thiên đoán, trận pháp này chỉ sợ phải vượt qua cấp ba.

- Trận này là Cửu Trọng Lôi Hỏa Khốn Long Trận, tuy có trận đạo cơ sở cấp bốn, nhưng ta lại hạn chế uy lực của nó, phát huy ra công kích đều là cấp ba, các ngươi có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào chống cự, nghĩ cách phá trận mà ra.

Lời Phong Cốc nói truyền đến, rõ ràng rơi vào trong tai mọi người bên trong trận pháp.

Hắn vừa dứt lời, trong trận pháp có lôi quang khủng bố lóng lánh, tiếng nổ xẹt xẹt cuồn cuộn, lôi hỏa đồng thời từ trên trời giáng xuống, như tận thế buông xuống.



- Khôi Lỗi.

Bạch Lộc Di ngay lập tức phóng thích Khôi Lỗi của mình. Khôi Lỗi đó phóng lên cao, che ở trên không bọn họ, nhìn lôi hỏa kia điên cuồng bổ xuống, Bạch Lộc Di mở miệng:

- Ở nơi này nếu như không có Khôi Lỗi giúp sức, chúng ta mặc dù có thể ngăn cản những công kích này, cũng sẽ bị tiêu hao vô hạn tinh thần nguyên lực, phải nghĩ cách phá trận.

- Cổ Hưu đại sư.

Bạch Lộc Di hướng trong trận pháp hô một tiếng, Cổ Hưu ở trên Thần Văn có trình độ rất cao, tất nhiên có Khôi Lỗi lợi hại, có thể giúp bọn họ phòng ngự.

Không có ai đáp lại, Khôi Lỗi trong hư không không ngừng chống cự lại công kích, nhưng bọn họ lại cũng không dám tùy ý đi bừa.

- Cổ Hưu đại sư, nếu ngươi nghe được mà nói còn xin hội họp với chúng ta.

Bạch Lộc Di hô một tiếng nữa.

- Bạch Lộc Di, ta cần nghĩ cách phá giải trận pháp, ngươi tự mình cẩn thận.

Giọng nói Cổ Hưu truyền đến, khiến đôi mắt đẹp của Bạch Lộc Di nheo lại, Cổ Hưu này là cố ý sao.

- Cẩn thận.

Đột nhiên, Tần Vấn Thiên quát, kéo thân thể Bạch Lộc Di né tránh, chỉ thấy một ánh kiếm quang lóng lánh hạ xuống, chém ở chỗ Bạch Lộc Di vừa rồi đứng, ánh mắt Tần Vấn Thiên nhìn tới, đột nhiên thấy được một Khôi Lỗi hình người.

Tần Vấn Thiên nâng tay, Thiên Thủ Ấn gào thét hướng tới hư không đánh đi, gió nổi lên, những lôi hỏa kia ngăn trở, trong vẻ mặt của hắn lại chất chứa một mảng ánh sáng lạnh.

- Đừng đi lung tung, dưới chân cũng có trận Thần Văn, lúc nào cũng có thể giẫm phải cạm bẫy.

Tần Vấn Thiên thấy Bạch Lộc Di muốn động, không khỏi kéo nàng.

Bạch Lộc Di lại lần nữa phóng thích một Khôi Lỗi, nhưng lại thấy lúc này, xung quanh, từng Khôi Lỗi hình người trong mắt lộ ra u quang, hướng tới bên này bắn tới, làm người ta cảm giác được từng tia hàn ý.

- Ngươi đi tìm Cổ Hưu.

Tần Vấn Thiên nói với Bạch Lộc Di.

- Không được, Diêm Thiết này khó chơi, hơn nữa rất nhiều Khôi Lỗi, hắn cực kỳ độc ác, một mình ngươi khó có thể đối phó.

Bạch Lộc Di vội nói.

- Ngươi ở nơi này lại khiến ta phân tâm, yên tâm, hắn không làm gì được ta.

Tần Vấn Thiên nói.

Đôi mắt đẹp của Bạch Lộc Di không quá dễ coi, hô:

- Cổ Hưu đại sư, ngươi ở nơi nào, hai người chúng ta đến hội họp với ngươi.

Không ai đáp lại, nhưng lại có một Khôi Lỗi cấp tốc chạy tới, một thanh đại đao điên cuồng chém ra, bổ về phía Bạch Lộc Di.

Thân hình Bạch Lộc Di né tránh, nhưng đúng lúc này, một nguy cơ mãnh liệt ập tới, Bạch Lộc Di xoay người bước ra.

- Cẩn thận.

Tần Vấn Thiên cảm giác được nơi đó có một cạm bẫy, vội vàng kéo, lại thấy dưới chân có một ngọn lửa phóng lên. Dưới chân Bạch Lộc Di hoảng loạn, lại một chưởng ấn màu đen lặng yên không một tiếng động đánh tới.

Bạch Lộc Di như cảm giác được cái gì, nâng tay công kích, nhưng chỉ nghe nàng thét lớn một tiếng, thân thể hung hăng húc lên thân Tần Vấn Thiên ở sau người, phía sau lại có Khôi Lỗi giết tới.

- Diêm Thiết, hôm nay, ta nhất định giết ngươi.

Tần Vấn Thiên ôm Bạch Lộc Di, khiến thân thể Bạch Lộc Di run rẩy rõ ràng. Lập tức nàng cảm giác được tiếng gió gào thét, Tần Vấn Thiên lợi dụng thân pháp cấp tốc xuyên qua ở trong trận pháp, đây chính là hành động cực kỳ nguy hiểm, trong trận pháp từng bước nguy cơ, như vậy có chút vô ý là rơi vào trong nguy cơ.

Tần Vấn Thiên cũng buồn bực, ở trong trận pháp này hắn sợ đầu sợ đuôi, căn bản khó có thể phát huy năng lực của hắn, nếu không nếu là chính diện đối phó với Khôi Lỗi, hắn có thể dễ dàng phá đi Khôi Lỗi rồi.
Advertisement
';
Advertisement