Thái Cổ Thần Vương - Tần Vấn Thiên (Truyện FULL)

Bên cạnh Dương Phàm xuất hiện hai vị trưởng giả, một người trong đó thần thái uy nghiêm, như một thanh kiếm sắc bén, lúc nào cũng có thể bùng nổ năng lượng kinh người.

Một người khác, thì tỏ ra mộc mạc hơn không ít, người này mặc áo trắng đơn giản, nhưng lại cực kỳ sạch sẽ, tóc đen trùm vai, ánh mắt sáng ngời có thần. Khoảnh khắc nhìn người đó, trên tu đạo tràng, rất nhiều người đều lộ ra nét kinh ngạc, nhất là những Thần Văn sư kia, ánh mắt lộ ra ý tôn kính.

- Phong Cốc đại sư.

Chỉ thấy không ít Thần Văn sư hướng lão giả áo trắng kia hành lễ.

Ánh mắt Bạch Lộc Di hiện lên một luồng hào quang kỳ lạ, thấp giọng nói:

- Thần Văn đại sư cấp bốn Phong Cốc đại sư, phủ Trích Tinh mời hắn tới, xem ra rất coi trọng hội giao lưu lần này.

- Người hẳn là đều đến đông đủ rồi nhỉ? Thần Văn sư tham gia hội giao lưu lần này, mời lên tu đạo tràng, Phong Cốc đại sư sẽ trở thành người quyết định hội giao lưu lần này.

Lão giả sắc bén kia thản nhiên nói, giọng nói không lớn, lại có ý xuyên thấu mãnh liệt.

- Phong Cốc đại sư tự mình quyết định sao?

Vẻ mặt mọi người lóe lên, sau đó chỉ thấy các phương vị lớn, từng bóng người bước lên đài tu đạo.

Ba người một trận doanh, hơn nữa bọn họ tựa như tất cả đều đến từ các thế lực lớn kia của đông vực thành Vọng Châu, không có tán tu Thần Văn đại sư đi lẻ.

Nhưng đây là việc cực kỳ bình thường. Thần Văn đại sư lợi hại, bọn họ căn bản không cần lấy thân phận tán tu tham gia, bởi vì chỉ có các thế lực lớn kia trả giá cao mời bọn họ. Khi từng bóng người đi lên đài tu đạo, không ít người đều phát ra tiếng kinh hô, thậm chí trên đài tu đạo rất nhiều ánh mắt bắt đầu va chạm, bọn họ, thấy được một số Thần Văn đại sư ngày thường cực ít lộ diện, lần này đều được mời tới.

- Cổ Hưu, ngươi thế mà cũng đến đây à?

Chỉ thấy lúc này một giọng nói truyền ra, ánh mắt Cổ Hưu hướng tới phương vị đối diện tu đạo tràng nhìn lại, chỉ thấy nơi đó xuất hiện ba vị lão giả tướng mạo rất giống nhau. Nhìn thấy ba người bọn họ, Cổ Hưu nhíu mày, xem ra có chút phiền phức, ba lão già này thế mà cũng đến.

- Lý gia tam huynh đệ, bọn họ cũng đến đây sao?

Bạch Lộc Di nhíu nhíu mày, hướng Tần Vấn Thiên thấp giọng nói:

- Ba người này chính là ba anh em, có rất ít người biết tên thật của bọn họ, nhưng bọn hắn ở thành Vọng Châu rất có danh tiếng, bởi vì ba người đều là Thần Văn đại sư cấp ba. Hơn nữa tâm ý tương thông, chỉ cần một người bắt đầu khắc Thần Văn, hai người khác có thể trực tiếp căn cứ hoa văn hắn khắc giúp hắn cùng nhau hoàn thành.

Người của các thế lực lớn phía dưới tu đạo tràng nhịn không được con ngươi co rút lại. Không ổn rồi, bọn họ còn tưởng lần này Diêm Thiết thu được hy vọng lớn nhất, nhưng hôm nay, Cổ Hưu đại diện học viện Bạch Lộc xuất chiến, Lý gia tam huynh đệ đại diện Thủy Nguyệt sơn trang xuất chiến. Mặt khác, người đại diện Luyện Yêu Tông cùng với Xích Lôi Tông xuất chiến tựa như đều là nhân vật lợi hại được mời đến.

Người Diêm gia và Lãnh gia đều nhíu mày, như vậy mà nói, áp lực của Diêm Thiết cũng rất lớn, trừ Diêm Thiết, Lãnh gia cũng mời Thần Văn sư xuất chiến, nhưng chỉ sợ chỉ là đến góp vui, ba hạng đầu, cơ bản đã không còn hy vọng.

- Thật đáng chết, đáng chết, xem ra lời đồn có thể là thật, phải bỏ lỡ cơ hội lần này rồi.

Không ít người mắng thầm trong lòng.

Nhưng Diêm Thiết trái lại không để ý Cổ Hưu cùng với Lý gia tam huynh đệ, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào Tần Vấn Thiên. Thật sự là trời giúp hắn, Tần Vấn Thiên, gã lại dám đi lên tu đạo tràng, tham gia hội giao lưu lần này, nói như vậy, nhất định phải tìm cơ hội giết chết gã.

Chỉ là, hiện tại không biết Phong Cốc hắn chế định quy tắc như thế nào, để quyết định thắng bại hội giao lưu lần này.

Người bước lên tu đạo tràng có chín trận doanh, mỗi một trận doanh ba người, tổng cộng hai mươi bảy người, bọn họ, đại diện chín thế lực lớn của đông vực thành Vọng Châu.

Phong Cốc đại sư đứng ở trên tường cao, ánh mắt mang ý cười, nhìn phía dưới:

- Ta từng bước vào nơi thí luyện Thần Văn, ký ức khắc sâu đối với nơi đó. Ở vùng đất thí luyện, có không ít Thần Văn cạm bẫy, trận pháp, Khôi Lỗi lợi hại, tóm lại, khó lòng phòng bị, đáng tiếc hôm nay ta không có cơ hội bước vào trong đó, bằng không nhất định còn muốn xông vào một lần nữa.

Phong Cốc đại sư, hắn không chỉ là Thần Văn đại sư cấp bốn, còn là một cường giả cảnh Thiên Cương, cho nên, hắn không thể đi vào nơi thí luyện Thần Văn.

Hoàng triều Đại Hạ mười tám nơi thí luyện, có nơi thí luyện dưới Nguyên Phủ, có nơi thí luyện cấp Nguyên Phủ, cũng có con đường thí luyện cường giả cảnh Thiên Cương, nơi thí luyện Thần Văn của thành Vọng Châu chính là cấp Nguyên Phủ.

- Hôm nay, ta sẽ tiến hành ba tràng khảo nghiệm đối với các ngươi.

Phong Cốc đại sư bước chậm ra, sau đó chỉ thấy hắn đứng ở hư không, tay vung lên, trong phút chốc một bộ đồ họa thật lớn hướng bên dưới hạ xuống.

- Oành!



Một tiếng vang lớn khủng bố chấn động trong hư không, mọi người chỉ thấy đồ án to lớn kia hóa thành thực thể, giống như một khối đất đáp xuống trên tu đạo tràng, đập tu đạo tràng cũng không ngừng run rẩy, ánh mắt mọi người trong tích tắc dừng ở trên đó, chỉ thấy phía trên đồ họa kia có sơn có thủy, là một bộ đồ án bao hàm toàn diện.

- Vùng đất thí luyện, Thần Văn cạm bẫy vô số, khó lòng phòng bị. Ta không thể làm được trình độ như vậy, nhưng vẫn như cũ ở đây khắc xuống rất nhiều Thần Văn, các ngươi thay phiên tìm kiếm, cho đến khi không ai có thể tìm ra Thần Văn nữa mới thôi là sẽ kết thúc, về phần thành tích của các ngươi, ta tự khắc ghi nhớ.

Phong Cốc thản nhiên nói:

- Giờ phút này, các ngươi có thể đi lên rồi, tùy ý bắt đầu từ ai, Thần Văn rất nhiều, chỉ cần các ngươi có thể tìm ra, nhưng kích phát mỗi một Thần Văn, nó sẽ tự biến mất.

- Ta đến trước đi.

Trong Lý gia ba huynh đệ, lão Tam thản nhiên nói, sau đó chỉ thấy ngón tay hắn chỉ ra về phía trước, trong phút chốc tinh quang lóng lánh, trong đồ họa phía trước, một hư ảnh phượng hoàng bay lên trời, lao thẳng lên trời, sau đó biến mất không thấy.

Bên cạnh hắn là Diêm Thiết, hôm nay tất nhiên không cần Diêm Thiết tự mình ra tay, bên cạnh hắn có một người đi ra, chỉ về phía một phương vị, nơi đó, có một con mãnh hổ rít gào.

Sau đó là người của Lãnh gia.

Sau đó nữa là người của Xích Lôi Tông, rồi tiếp theo sau đó là tới phía bên phải của đám người Tần Vấn Thiên, thế lực Luyện Yêu Tông, cùng có ba người xuất chiến. Làm người ta có chút kinh ngạc là ba người này có người cầm đầu lĩnh quân lại là một thanh niên, chỉ thấy hắn nhắm mắt dưỡng thần, trung niên bên cạnh hắn đi ra, điểm ra một luồng Thần Văn.

- Ta đến.

Sau Luyện Yêu Tông, Bạch Lộc Di hướng phía trước đi lên một bước, đứng ở bên cạnh đồ án tay nàng chỉ về phía trước, ở nơi đó, hư ảnh một thanh trường thương bắn ra.

Trong nháy mắt, chín đại trận doanh đều chỉ ra Thần Văn, dễ dàng, sau đó là lặp lại, dần dần, sau thời gian một nén nhang, bắt đầu có người không thể tìm ra Thần Văn. Nhưng mỗi một trận doanh có ba người, một người trong đó tìm không ra, hai người khác có thể lên sân.

Chín lượt qua đi, đã có chín chín tám mươi mốt bộ Thần Văn được tìm thấy. Giờ phút này lúc đến lượt đông vực Hàn gia, ba vị Thần Văn đại sư, không có một ai có thể tìm ra Thần Văn nữa, không khỏi cực kỳ xấu hổ. Hiển nhiên, vòng khảo nghiệm thứ nhất này, bọn họ thua cực kỳ triệt để.

- Hàn gia ta rời khỏi hội giao lưu lần này.

Chỉ thấy phía dưới tu đạo tràng, Hàn gia có trưởng giả mở miệng, ba người kia cảm giác có chút mất mặt, xám xịt đi xuống.

Hàn gia, hiển nhiên chuẩn bị không đủ.

Lý gia lão Nhị đi lên trước một bước, bàn tay vung về phía trước, chưởng ấn trực tiếp khắc ở vị trí nào đó, trong phút chốc dẫn phát cộng hưởng, nơi đó cũng có một đạo chưởng ấn bay ra, chính là một đạo Thần Văn ấn ký.

Diêm gia bên kia, Diêm Thiết tự mình ra tay, tìm ra Thần Văn.

Lãnh gia, không thể tiếp tục tìm ra, tự động rời khỏi tranh đoạt, hy vọng của bọn họ ở trên người Diêm Thiết.

Sau hai lượt, mặc dù Bạch Lộc Di, cũng không thể tiếp tục tìm ra Thần Văn, Tần Vấn Thiên nhìn thoáng qua Cổ Hưu, chỉ thấy đối phương cực kỳ trấn định, nhắm mắt điều tức, Tần Vấn Thiên thấy Bạch Lộc Di khó xử, lấy thanh âm cực thấp nói:

- Khô mộc.

Ánh mắt Bạch Lộc Di nhìn phía một cây khô, sau đó vung bàn tay, một Thần Văn ẩn tàng xuất hiện, quay đầu lại hướng Tần Vấn Thiên lộ ra một nụ cười khổ.

Tần Vấn Thiên hướng nàng nhẹ nhàng gật đầu, bày tỏ an ủi, sau đó hắn sẽ ra tay, tránh để cho Bạch Lộc Di xấu hổ.

Lại thêm mấy lượt trôi qua, liên tục có người rời khỏi. Phong Cốc đại sư tuy cũng không nói gì rằng sẽ đào thải ai, nhưng bọn họ tự biết không có hi vọng vấn đỉnh ba hạng đầu đoạt được danh ngạch, dứt khoát bỏ cuộc.

Chín thế lực, chỉ còn lại có năm thế lực cuối cùng còn đang tiếp tục, phân biệt là: học viện Bạch Lộc ba người bọn Tần Vấn Thiên, Lý gia tam lão của Thủy Nguyệt sơn trang, Diêm gia ba người bọn Diêm Thiết, ba người Luyện Yêu Tông lấy thanh niên cầm đầu, Xích Lôi Tông một lão giả râu bạc trắng cầm đầu ba người, lão giả râu bạc trắng này cũng là một vị Thần Văn đại sư cấp ba rất có danh tiếng, tên là Tả Ngu, tự biết võ đạo không thể đột phá Thiên Cương, liền dốc lòng chuyên nghiên Thần Văn.

- Người còn lại thật lợi hại, thế mà còn có thể tìm ra.

Mọi người nghĩ trong lòng, chỉ thấy Lý gia lão tam kia vung bàn tay, lại tìm ra một chỗ Thần Văn.

Diêm Thiết không cam lòng yếu thế. Tiếp đó là Tả Ngu, còn có cả thanh niên Luyện Yêu Tông đều làm được. Tần Vấn Thiên nâng tay vung một phát, trong một chỗ nước của đồ án, một con cá kiếm phá không mà ra.

- Thật lợi hại, xem ra Tiểu Di ở trên Thần Văn cũng không bằng hắn.

Phương hướng học viện Bạch Lộc, Bạch Lộc Sơn thấp giọng nói. Bạch Lộc Di lui về sau, hiển nhiên là không thể tiếp tục tìm được, cho dù là Cổ Hưu, lúc này mắt hắn cũng hơi giật giật, có chút kinh ngạc năng lực, cảm giác lực của Tần Vấn Thiên, quả thật không tệ.

Rốt cuộc, thời điểm lại đến lượt Tả Ngu, hắn cũng không cách nào vung bàn tay nữa, sau đó chỉ nghe hắn bình tĩnh nói:

- Không có Thần Văn nữa.



- Ngươi xác định?

Trong hư không Phong Cốc cười hỏi.

Tả Ngu cau mày, sau đó gật gật đầu:

- Ta xác định.

- Ngươi thì sao?

Phong Cốc nhìn về phía vị thanh niên phía dưới Tả Ngu, chỉ thấy thanh niên đột nhiên chỉ về phía trước, ầm một tiếng vang lớn, chỉ thấy một cây cổ thụ tan vỡ, từ trong đó có một ánh đao thoáng hiện. Cảnh tượng này khiến vẻ mặt Tả Ngu ngưng trọng, sau đó thầm than một tiếng, nhưng hắn vẫn chưa chủ động rời khỏi, đến trình độ này, điều hắn thiếu sót chỉ là cảm giác lực, hai lượt phía sau, hắn nhất định không bại.

- Các ngươi thì sao?

Phong Cốc nhìn về phía Tần Vấn Thiên bên này, chỉ thấy lúc này Cổ Hưu mở mắt, nói:

- Còn có nữa.

Tần Vấn Thiên đang muốn ra tay thấy Cổ Hưu đi lên, hắn liền bỏ qua dự định ra tay. Cổ Hưu vung bàn tay, lại lần nữa tìm ra Thần Văn, khiến vẻ mặt Tả Ngu càng thêm khó coi.

Tiếp theo, Lý gia tam lão, bọn họ cũng tìm ra một Thần Văn bí ẩn, lúc đến Diêm Thiết, hắn cau mày, nói:

- Hẳn là hết rồi.

Tả Ngu nhảy qua, thanh niên nhíu mày, sau đó lắc lắc đầu, cũng chưa nói hai chữ không có.

Cổ Hưu nheo mắt, nhìn chằm chằm phía trước, Tần Vấn Thiên thấy hắn không nói, thấp giọng nói:

- Cổ lão, dưới sườn dốc!

- Cần ngươi nhắc nhở?

Cổ Hưu nhíu mày nhìn về phía Tần Vấn Thiên, sau đó vung mạnh bàn tay, phá thủy hư ảnh một con giao long, khiến mọi người đều cảm thán Thần Văn khắc họa tinh tế.

- Cổ lão, Tần Vấn Thiên cũng chỉ có ý tốt thôi.

Bạch Lộc Di nói giúp Tần Vấn Thiên. Cỗ lão tuy là tiền bối, nhưng Tần Vấn Thiên thấy hắn trầm ngâm nhắc nhở một tiếng cũng không sai, Cổ lão này liền cảm giác mất mặt.

- Ha ha, một Thần Văn cuối cùng.

Lý gia lão đại cười nói, sau đó lại lần nữa đánh ra một Thần Văn. Cổ Hưu nhìn về phía đối diện, gật đầu nói:

- Xem ra ba người các ngươi kỹ nghệ không tệ.

- Không có nữa sao?

Trong hư không, Phong Cốc hỏi.

- Không có nữa.

Lý gia tam lão đồng thời mở miệng.

- Không có.

Cổ Hưu trả lời khẳng định.

Phong Cốc cười một tiếng. Nhưng ngay tại lúc mọi người cho rằng kết thúc, Tần Vấn Thiên vung bàn tay, thế mà lại như có một đạo kiếm quang chém ở trên đồ họa, sau đó hắn lại chém ngang một bút, ánh sáng hai vết chém giống như hội tụ, có hai hoa văn ánh sáng đan xen mà xuất hiện, trong phút chốc, một thanh kiếm sắc bén từ trong núi phá không giết ra, phát ra tiếng kiếm ngân khủng bố.

Trong nháy mắt này, trong mắt mọi người lóng lánh sự sắc bén, đều nhìn thanh niên phất tay kia, sắc mặt Cổ Hưu lại trầm xuống.

Vẻ mặt Tần Vấn Thiên bình tĩnh, nếu Cổ Hưu không có lời vừa rồi, hắn vẫn sẽ nhắc nhở một tiếng, nhưng đã không cần nhắc nhở, vậy thì tự mình ra tay!
Advertisement
';
Advertisement