Tây Môn Trường Giác thực sự không cãi lại được lời nói của Đông Phương Hạo Thiên.
Tây Môn Trường Giác thở dài, nói với tộc nhân: “Đi.”
Tây Môn Thiên Tinh: “Lão tổ…”
“Đi.” Tây Môn Trường Giác trừng mắt nhìn Tây Môn Thiên Tinh, ông ta không dám nói nhiều, dẫn người của gia tộc Tây Môn rời đi.
Dương Bách Xuyên thở phào nhẹ nhõm, hắn biết với thực lực bây giờ của mình thì chưa có tư cách chống đối gia tộc Tây Môn. Tuy hắn cũng tức nhưng không còn cách nào khác, Tiên Đế ra mặt, một Hỗn Nguyên Đạo Tiên cỏn con như hắn biết làm gì giờ?
Cho dù có Lục Nhĩ nhưng Dương Bách Xuyên biết cho dù Lục Nhĩ có thực lực đối đầu với Tiên Đế thì cũng không dễ dàng, hắn không muốn liên lụy đến Lục Nhĩ, sau này trả thù lại là được.
Hắn không nói gì không có nghĩa rằng hắn bỏ qua.
Híp mắt nhìn theo người của gia tộc Tây Môn.
“Chẳng nhẽ cứ bỏ qua như vậy?” Lục Nhĩ hỏi.
Dương Bách Xuyên: “Đại ca, chuyện này phải nhìn mặt mũi của gia tộc Đông Phương nữa, tạm thời từ bỏ, sau này chúng ta tỉnh sổ sau.”
“Huynh đệ, dù sao nơi này cũng là Thành Tây, là địa bàn của gia tộc Tây Môn, Tây Môn lão nhân là Tiên Đế, anh hùng phải biết tránh cái thiệt trước mặt, quân tử báo thù 10 năm chưa muộn, nên suy nghĩ kỹ càng.” Đông Phương Thiết Nhân lên tiếng.
“Lần này cảm ơn Đông Phương huynh.” Dương Bách Xuyên ôm quyền cảm ơn.
Đông Phương Thiết Nhân cười nói: “Không cần khách sáo, ta nói rồi, ta coi ngươi là bạn, hơn nữa gia gia của ta cũng thừa nhận ngươi là người của gia tộc Đông Phương. Chuyện ngày hôm nay không phải lỗi của ngươi, giết người của Tiên Vực Vu Tôn kia cũng được, đỡ phiền phức. Nhưng sau này ngươi phải cẩn thận hơn mới được, lần này Trịnh Đại Thủy đã chết, chắc chắn bọn họ sẽ không để yên như vậy đâu.
Tuy không phải ai cũng có thể ngang ngược trong Tiên Vực Hỗn Loạn, nhưng ngươi phải cẩn thận bọn họ đánh lén, trong thời gian này tạm thời đừng rời khỏi Hỗn Loạn Tiên Vực, ở lại Tiên Thành Hỗn Loạn đi. Nếu ngươi đi ra ngoài, bọn họ sẽ không màng tất cả xông lên giết chết ngươi.”
Dương Bách Xuyên biết Đông Phương Thiết Nhân nói thật, đúng là hắn đã giết ba người của Tiên Vực Vu Tôn, bọn chúng sẽ không để yên, nhưng thì sao chứ?
Không phải hắn gây chuyện, là người của Tiên Vực Vu Tôn gây chuyện trước, Vu Nhất Phổ không bắt Tuyết Hương, hắn cũng sẽ không ra tay.
Sau chuyện này, Dương Bách Xuyên cảm thấy mình phải nhanh chóng tăng lên tu vi.
Hôm nay có Lục Nhĩ trợ giúp, gia tộc Đông Phương đến cứu, nhưng ngày mai thì sao?
Hắn không thể dựa vào người khác cả đời, vẫn phải dựa vào bản thân.
“Vãn bối Dương Bách Xuyên bái kiến tiền bối, cảm ơn tiền bối đã cứu giúp.” Dương Bách Xuyên biết Đông Phương Hạo Thiên còn lợi hại hơn cả Tây Môn Trường Giác, nếu không lão cũng không cụp đuôi rời đi.
“Ha ha, không cần đa lễ, lão phu cũng thuận tay thôi. Quan trọng là ta không chống đỡ được mồm mép của đứa cháu này. Khi biết ngươi bị người của Tây Môn gia bắt nạt, nó đã lôi kéo lão phu chạy đến. Thiết Nhân nhà ta ít bạn bè, tính tình không xấu, sau này các ngươi giao lưu nhiều hơn…”
Đông Phương Hạo Thiên mỉm cười nói.
Dương Bách Xuyên cảm thấy người này rất hiền từ, rất dễ gần.
Đương nhiên Dương Bách Xuyên cũng nghe ra Đông Phương Hạo Thiên đang cố ý thúc đẩy tình hữu nghĩ của hắn và Đông Phương Thiết Nhân.
Tuy không biết tại sao Đông Phương Hạo Thiên lại coi trọng mình vậy, nhưng hắn vẫn rất biết ơn lão, coi như hắn nợ Đông Phương gia một phần ân tình.
Dương Bách Xuyên: “Đông Phương tiền bối yên tâm, sau này ta và Thiết Nhân chính là huynh đệ, có họa cùng chịu có phúc cùng hưởng.”
“Ha ha ha… Ngươi có lòng, đi thôi, lão phu mời các ngươi đến Đông Phương gia làm khách.” Đông Phương Hạo Thiên vui vẻ nói.
“Cung kính không bằng tuân mệnh, đúng rồi, quên giới thiệu, vị này là Lục Nhĩ Mi Hầu, huynh trưởng kết nghĩa của ta.”
Dương Bách Xuyên giới thiệu Lục Nhĩ Mi Hầu cho hai người.
“Lục Nhĩ đạo hữu ~”
Dương Bách Xuyên không ngờ hắn vừa giới thiệu Lục Nhĩ xong thì Đông Phương Hạo Thiên lại trịnh trọng chào hỏi Lục Nhĩ, đối xử bình đằng như vậy.
Dương Bách Xuyên càng thêm tò mò rốt cuộc Lục Nhĩ là ai.
Là một trong những người đứng đầu bốn gia tộc lớn ở Tiên Thành Hỗn Loạn, ngay cả Tiên Đế như Tây Môn Trường Giác cũng phải kiêng kị, nhưng lúc này lại vô cùng kính trọng Lục Nhĩ.
Lục Nhĩ: “Lão nhân, cảm ơn đã bảo vệ huynh đệ của ta, ta không quen ở lại địa bàn của Nhân tộc các ngươi, ngươi cũng không cần đa lễ, ta là Yêu tộc, ngươi là Nhân tộc, không có hứng thú với ngươi.”
Sự kiêu ngạo của Lục Nhĩ làm Dương Bách Xuyên trợn mắt há mồm, không ngờ đại ca lại ngầu đến thế.
Càng khiến hắn ngạc nhiên hơn là thái độ của Đông Phương Hạo Thiên.
Đông Phương Hạo Thiên mỉm cười: “Lục Nhĩ đạo hữu thật thẳng thắn, đạo hữu cũng tự tiện, nếu đã đến Tiên Thành Hỗn Loạn, gia tộc Đông Phương chào đón đạo hữu đến làm khách bất cứ lúc nào.”
Lục Nhĩ nhếch miệng không nói gì, nhìn Đông Phương Thiết Nhân rồi lại nhìn về phía Dương Bách Xuyên: “Tiểu Xuyên Tử, ta không đi vào tòa thành này. Nếu lần này ta đã xuất quan, ta cũng không ở lại Tiên Vực Hỗn Loạn nữa, phải đi Cửu Trọng Thiên xử lý chút chuyện. Ngươi tu luyện cho tốt, tạm thời ở lại chỗ này cũng được.”