Dương Bách Xuyên giật mình, Lục Nhĩ nói thầm: “Lão tử không phải trẻ con, ở trong mắt lão tử, các ngươi mới là trẻ con.”
Tây Môn Trường Giác biến sắc: “Đông Phương lão nhân, bọn họ giết hậu bối của lão phu, lão phu muốn tính sổ, bọn họ có quan hệ gì với ngươi, ngươi muốn xen vào chuyện của người khác hả?”
“Ha ha ha… Thật trùng hợp, đúng là bọn họ có quan hệ với lão phu.”
Tiếng cười to vừa dứt, hai bóng người đột ngột xuất hiện.
Một lão giả mặc đồ màu xanh và một thanh niên gầy yếu thấp bé nhưng vác theo thanh đao dài 3 mét trên vai.
“Đông Phương Thiết Nhân?” Dương Bách Xuyên nhìn thấy Đông Phương Thiết Nhân thì hiểu ra.
“Hì hì, Xuyên Tử, ta đã nói rồi, sau này chúng ta là huynh đệ. Ngươi là huynh đệ của Đông Phương Thiết Nhân này, trong Tiên Thành Hỗn Loạn này, không ai dám bắt nạt ngươi.”
Đông Phương Thiết Nhân cười to.
Dương Bách Xuyên từng nghe Đông Phương Thiết Nhân kể về gia gia của mình, đây là cây trụ của gia tộc Đông Phương.
Hắn không ngờ vào thời khắc quan trọng, Đông Phương Thiết Nhân và gia gia của hắn ta lại xuất hiện.
Đông Phương Thiết Nhân từng nói muốn kết bạn với hắn, giờ xem ra hắn ta không chỉ nói chơi, đã chứng minh bằng hành động thực tế.
Thấy bộ dáng này của Đông Phương Thiết Nhân, đột nhiên Dương Bách Xuyên nhớ đến người bạn đầu tiên của mình ở Tiên giới - Đỗ Kiệt Bân.
Hai người này có chung một điểm, đó là nói một là một, hai là hai. Nói hắn là bạn thì sẽ coi hắn là bạn, không chỉ nói bằng mồm.
Chẳng qua từ sau khi Đỗ Kiệt Bân bái một Hỗn Nguyên Đạo Tiên là sư phụ, hai người tách biệt từ đó.
Giờ nhớ lại mới thấy thời gian trôi thật nhanh, đã hơn ngàn năm rồi.
Hắn cũng từ Thiên Tiên trở thành Hỗn Nguyên Đạo Tiên.
Ngày nào đó gặp lại, chắc Đỗ Kiệt Bân cũng đã là cao thủ. Dương Bách Xuyên nhớ Đỗ Kiệt Bân từng nói mình là Phong Lôi Tiên Thể, chắc sẽ gặp được cơ duyên.
Hiển nhiên lần này Đông Phương Thiết Nhân xuất hiện để giúp chính mình.
Nhưng không biết đối mặt với gia gia của Đông Phương Thiết Nhân, Tiên Đế của gia tộc Tây Môn có nể mặt hay không?
Trong thế giới cao thủ làm vua, mọi chuyện được định đoạt bằng thực lực, nắm tay của ai mạnh hơn thì người đó thắng.
Đông Phương Thiết Nhân nhỏ giọng nói: “Đó là gia gia của ta, Đông Phương Hạo Thiên, yên tâm đi. Tây Môn Trường Giác không dám làm bừa trước mặt gia gia của ta.”
Dương Bách Xuyên đang định nói chuyện thì Tây Môn Trường Giác lạnh lùng nói: “Đông Phương lão nhân, ngươi nói xem tiểu tử này có quan hệ gì với ngươi? Hắn giết hậu bối của lão phu, chẳng lẽ chuyện này cứ bỏ qua vậy à?”
“Cháu trai của ta đã nhận Dương Bách Xuyên làm anh em kết bái, nói cách khác Dương Bách Xuyên là người của gia tộc Đông Phương này. Ngươi nói xem hắn có quan hệ gì với ta không? Chẳng lẽ ngươi muốn giết người của gia tộc Đông Phương?
Hơn nữa ngươi không biết hậu bối của Tây Môn gia ngươi đã làm chuyện gì à, chẳng lẽ phải để lão phu nói thẳng ra? Tiên Vực Hỗn Loạn có tổ huấn được truyền từ bao đời là không được cấu kết làm bậy với người bên ngoài? Chẳng lẽ gia tộc Tây Môn ngươi định làm trường hợp đặc biệt?”
Tây Môn Trường Giác nghẹn họng không trả lời được, mỗi một câu của Đông Phương Hạo Thiên đều làm lão đỏ mặt.
Đúng là lần này Tây Môn Thiên Tinh bắt tay với Trịnh Đại Thủy là vi phạm tổ huấn.
Tây Môn Trường Giác cũng nghe ra sự uy hiếp trong lời nói của Đông Phương Hạo Thiên, chỉ thiếu chỉ tay vào mặt lão mắng gia tộc Tây Môn thông đồng với địch, còn có mặt mũi à? Nếu để các thế lực Cổ Lão của Tiên Vực Hỗn Loạn biết được thì Tây Môn gia chờ diệt tộc đi.
Nghĩ đến đây, Tây Môn Trường Giác không biết nói gì nữa, bởi vì thực lực của ba Thiên Tôn chiếm giữ độc quyền con đường đột phá của các sinh linh Tiên giới. Rõ ràng mọi người đều biết trên cảnh giới Tiên Tôn còn có con đường khác, nhưng lại bị ba thế lực Thiên Tôn phá hủy.
Sau khi thang trời bị hủy, đừng nói cầu đạo, ngay cả cảnh giới Tiên Tôn cũng trở thành thần thoại, sau Tiên Quân, muốn thêm một bước còn khó hơn lên trời.
Rất nhiều thế lực ở Tiên Vực đều phản đối ba Thiên Tôn, nhưng đều thất bại, cho nên đã lập lời thề không được liên quan gì đến thế lực Thiên Tôn nữa.
Năm tháng xói mòn, rất nhiều thế hệ trẻ đã quen với trật tự hiện tại của Tiên giới nên quên mất tổ huấn của các bậc tiền bối.