“A !” Cảnh Xán nghe thấy Dương Bách Xuyên nói như vậy thì ngây ra.
“A cái gì, đập con heo béo này đi.” Lúc này, Dương Bách Xuyên không có pháp lực, nếu có thì hắn đã tự ra tay rồi.”
Cảnh Xán nghe xong mới hiểu, thấy heo U Minh đang nhìn Dương Bách Xuyên, nàng à một tiếng rồi híp mắt nhìn chằm chằm con heo, Cảnh Xán giơ tay đánh một chưởng thật mạnh về phía con heo béo kia.
“Ầm ~”
Cảnh Xán đánh một chưởng lên người heo U Minh, con heo kia cũng không hề tránh né, cứ vậy bị nàng đánh trúng.
Kết quả...
Cảnh tượng khiến ba người họ trừng mắt.
Đòn đánh của Cảnh Xán mang theo đầy pháp lực, nhưng lại chỉ phát ra một tiếng nổ, còn con heo U Minh kia lại không hề xảy ra chuyện gì.
Dường như không có cảm giác gì cả.
Lần này, Dương Bách Xuyên xem như hiểu rõ, con heo béo này là sinh vật U Minh nên không bị pháp lực của Tiên Giới tác động ~
“Dùng hết sức đánh một chưởng đi ~”
Dương Bách Xuyên vẫn quyết tâm phải ra tay với con heo này.
Nhưng heo U Minh vẫn cái dáng vẻ không tỉnh ngộ, nó không thèm để ý, hoặc nói đúng hơn thì nó chỉ là một con heo, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Ầm ầm ~”
Cảnh Xán ra tay rất mạnh, nàng cầm tiên khí tấn công, cú đánh kia đã dốc toàn bộ sức lực.
Nhưng...
Khi đánh lên người heo U Minh, một luồng khí xám tản ra, nhìn qua giống như heo U Minh đã biến dạng.
Nhưng sau đó heo U Minh lại khôi phục như cũ, không hề thay đổi.
Lần này, Cảnh Xán há to miệng, Lạc Dương và Dương Bách Xuyên cũng tương tự.
Chim Thần Ma đã nói đúng, con heo U Minh này đúng là biết chọc tức người khác.
Nghĩ mà xem, lúc đánh nhau đem con heo này ra, chẳng phải lực công kích sẽ rất lớn sao?
Dương Bách Xuyên cảm thấy con heo này cũng không phải hoàn toàn vô dụng, chưa tới mức yếu gà.
Dù sao thì cũng là đại sát khí bằng đệm thịt!
Xem như không phải con heo yếu gà.
Nghĩ vậy, Dương Bách Xuyên nở nụ cười.
Lúc này, chim Thần Ma cũng không quên châm chọc Dương Bách Xuyên mấy câu: “Đã nói với ngươi rồi, ngươi yếu gà chứ con heo kia thì không.”
“Quạ đen, ngươi có ý gì? Ngươi nói ta còn không bằng con heo ~” Dương Bách Xuyên mang theo sát ý.
“Ặc ~ Lão tử chỉ thuận miệng nói mà thôi ~” Chim Thần Ma vẫn còn hơi sợ Dương Bách Xuyên, nó lập tức hạ giọng, cũng không dám khiêu khích ai đó nữa.
Dương Bách Xuyên thu heo U Minh lại, chuyện này khá đơn giản, chỉ với một ý nghĩ đã có thể thu nhỏ con heo có kích thước từ hai đến ba mét.
Khi rơi vào tay Dương Bách Xuyên lại hóa thành xương người màu đỏ, nhưng nhìn kỹ, trước ngực bộ xương có một luồng khí màu xám, đó chính là heo U Minh đã thu nhỏ.
Trên xương người có phù văn cung có trận pháp, heo U Minh bị phong ấn ở bên trong, khi cần thì chỉ cần một ý niệm đã có thể thả nó ra ngoài.
Mặc dù có heo U Minh phong ấn bên trong nhưng dù sao đây cũng là sinh vật U Minh, Dương Bách Xuyên điều khiển được nó nhưng không thể giao tiếp trao đổi với heo U Minh, tất cả đều lấy xương U Minh làm trung gian.
Nói trắng ra thì đây là một món cốt khí.
Dù sao cũng có thể dùng tùy ý, với hắn như vậy là đủ.
Đúng như những gì quạ đen đã nói, có cốt khí U Minh trong tay xem như có sức lực, ít nhất cũng có thể ra ngoài.
Nếu đợi Càn Khôn Đạo Nguyên khôi phục thì không biết tới lúc nào.
Một chuyện nhỏ nhưng lại có ý nghĩa to lớn với hắn.
Sau đó, Dương Bách Xuyên hỏi tình hình của Lạc Dương, đưa cho nàng một giọt nước Sinh Mệnh, hy vọng có thể giúp nàng nhanh chóng phục hồi ngoại thương, Cảnh Xán thì tiếp tục tu luyện.
Còn hắn chuẩn bị ra ngoài, nếu đã tỉnh thì phải làm chút chuyện mới được.
Càn Khôn Đạo Nguyên là căn cơ, nhất định phải nghĩ cách khôi phục.