Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full) - Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới

 

Hắn muốn ý thức Ma Thần bị thương, như vậy Lạc Dương có thể tiếp quản thân thể.  

 

Đương nhiên sau một đòn này, Lạc Dương cũng sẽ bị thương nhưng vẫn tốt hơn bị ý thức Ma Thần chiếm giữ.  

 

“A ~”  

 

Một tiếng hét thảm vang lên.  

 

Mục đích của Dương Bách Xuyên đã đạt đến, lần này hắn tin tưởng ý thức Ma Thần đã bị thương nặng, sau đó ý thức Lạc Dương sẽ chiếm lại quyền chủ đạo.  

 

…  

 

Dương Bách Xuyên nhảy lên đối chiến với Bạch Cốt Yêu.  

 

Bạch Cốt Yêu giật mình, không ngờ Dương Bách Xuyên có thể sống sốt nhảy nhót, có vẻ đã luyện hóa xong lực lượng tà ác trong thân thể.  

 

“Không ngờ ngươi cũng có chút bản lĩnh, xem ra ta đã khinh thường ngươi, nhưng lần này ta sẽ không cho ngươi bất cứ cơ hội nào…”  

 

“Ha hả ~ Ta biết ngươi không sợ pháp lực thần thông, nhưng cũng không có nghĩa là ngươi mạnh. Trên người của ngươi chỉ nắm giữ lực lượng Tiên giới, thậm chí còn khống chế lực lượng không thuộc về tam giới, lực lượng của ngươi đến từ thế giới âm hay đến từ U Minh?  

 

Nhưng ta không sợ ngươi, ngược lại rất có hứng thú với ngươi. Nói cho ta ngươi có thể liên lạc được với thế giới âm hay không? Hoặc U Minh? Nói ra, ta sẽ không giết ngươi.”  

 

Đây là chuyện mà Dương Bách Xuyên quan tâm nhất, hắn đều nghe được cuộc trò chuyện của chim Thần Ma và Cảnh Xán, tuy chỉ là suy đoán của chim Thần Ma nhưng Dương Bách Xuyên cho rằng suy đoán này đúng.  

 

Bạch Cốt Yêu khó chơi như vậy không phải tu vi của nàng ta quá mạnh, mà là trên người nàng ta có lực lượng không thuộc về Tiên giới, bỏ qua pháp lực thần thông, khắc chế người tu tiên.  

 

Nếu là vậy, tức là hắn có thể tìm được cách liên lạc với U Minh thông qua Bạch Cốt Yêu?  

 

Mặt khác… Hắn cũng rất tự tin với ánh sáng của mệnh tinh Thần Tượng củ mình, dùng ánh sáng bảy màu chắc có thể trấn áp được Bạch Cốt Yêu, nếu không đủ hắn sẽ thúc giục nguyên thần.  

 

Còn không đủ nữa…  

 

Hắn sẽ vận dụng lực lượng thần điện Càn Khôn.  

 

“Khặc khặc khặc…”  

 

Bạch Cốt Yêu Hoa Nương nghe vậy cười phá lên.  

 

“Đúng thì sao? Chẳng lẽ con kiến như ngươi có thể lật ngược? Buồn cười, muốn biết lực lượng này là gì, vậy giờ ta tiễn ngươi đi.”  

 

Nói xong vỗ vỗ cánh xin, gió âm nổi lên, vô số lực lượng tà ác lao về phía Dương Bách Xuyên.  

 

“Mệnh tinh Thần Tượng - Tịnh Thế.”  

 

Dương Bách Xuyên không hề sợ hãi, mệnh tinh Thần Tượng hiện lên, phát ra ánh sáng bảy màu xuyên thấu lực lượng tà ác.  

 

“Vậy mà có thể cản được lực lượng của ta, nhưng vẫn chưa đủ, giết cho ta.” Bạch Cốt Yêu gào lên.  

 

Dương Bách Xuyên thấy được xương cốt xuất hiện trong khí màu xám, đó là một bộ xương người đỏ đậm, mạch máu lập lòe, nó chặn lại lực lượng tinh lọc của mệnh tinh Thần Tượng của hắn.  

 

Không ổn.  

 

Dương Bách Xuyên cắn răng: “Nguyên thần hóa hình.”  

 

“Gào ~”  

 

Tiếng thét tựa tiếng rồng ngâm vang lên.  

 

Nguyên thần của hắn xuất hiện hóa thành kỳ lân lao về phía Bạch Cốt Yêu.  

 

“Sao có thể… Ngươi…” Bạch Cốt Yêu Hoa Nương hơi hoảng loạn.  

 

Nguyên thần hóa thành kỳ lân lao đến trước bản thể của Bạch Cốt Yêu mà cắn xé.  

 

Một tiếng nổ lớn vang lên.  

 

“Đáng chết, ta muốn ngươi chết, thú U Minh, đi ra cho ta.”  

 

Dương Bách Xuyên nghe thấy Bạch Cốt Yêu kêu gọi thú U Minh, hắn cảm thấy không ổn.  

 

Quả nhiên…  

 

Khắc văn trên xương người đỏ đậm kia lại lóe lên, hình thành một đồ án xoay tròn, một hơi thở tà ác xuất hiện.  

 

Lần này Dương Bách Xuyên thấy rõ Bạch Cốt Yêu có thể triệu hoán sinh vật không thuộc về thế giới này. Bởi vì hắn thấy một thứ có đầu như mèo, nhưng lại có sừng, hởi thở toàn là hương vị tử vong xuất hiện trong vòng xám.  

 

Rất mạnh.  

 

Dương Bách Xuyên cảm nhận được sự nguy hiểm.  

 

Hắn biết chỉ bằng nguyên thần kỳ lân và ánh sáng tinh lọc của mệnh tinh Thần Tượng là không đủ.  

 

“Thôi, thử mạo hiểm xem.”  

 

Dương Bách Xuyên gầm lên: “Thần điện Càn Khôn, hãy ban lực lượng cho ta.”  

 

Đồ án bình Càn Khôn trên cánh tay trái lóe lên, một hơi thở hủy thiên diệt địa xuất hiện, hóa thành một luồng ánh sáng bắn lên người Bạch Cốt Yêu.  

 

“A…”  

 

Tiếng kêu thảm thiết vang vọng bốn phương.  

 

Dương Bách Xuyên mỉm cười, nhưng đồng thời hắn cũng cảm nhận được đầu mình gần như nổ tung, có thứ gì đó bị phóng ra, đầu hắn không chứa được, muốn nổ tung đầu hắn.  

 

“A…”  


Dương Bách Xuyên cũng hét lên thảm thiết, hai mắt tối sầm, mất đi ý thức, rơi xuống từ giữa không trung.

Advertisement
';
Advertisement