Nàng ta vừa toát ra suy nghĩ này thì bị một âm thanh khác ngắt đoạn.
“Đồ ngu xuẩn, còn chưa đến lúc phải tự bạo, bổn đại thần cũng không cho ngươi tự bạo, mọi thứ của ngươi đều là của ta.”
Ý thức Thần Ma vang lên trong đầu Lạc Dương.
“Buông lỏng giam cầm của ngươi để ta ra đối phó Bạch Cốt Yêu.” Ý thức Thần Ma nói.
Lạc Dương ngạc nhiên, không ngờ ý thức Ma Thần lại xuất hiện. Nàng ta biết nếu ý thức Ma Thần khống chế quyền chủ đạo của mình, chiến đấu với Bạch Cốt Yêu, chắc chắn sẽ mạnh hơn mình.
Nhưng Lạc Dương hơi do dự…
Dù sao cũng là ý thức Ma Thần, nếu khống chế quyền chủ đạo, nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao, ý thức Ma Thần cũng không phải thiện lương gì.
“Gào…”
Đúng lúc này Bạch Cốt Yêu thét dài lao về phía Lạc Dương.
Yêu khí cường đại khiến Lạc Dương run rẩy, nàng ta tung ra một chưởng, pháp lực hóa thành bàn tay khổng lồ, đánh lên người Bạch Cốt Yêu.
Nhưng Lạc Dương phát hiện dường như pháp lực không có tác dụng với Bạch Cốt Yêu, sáu thanh phi kiếm cũng bị hủy hoại, nàng ta còn bị thương nặng, sau lưng là tiểu sư thúc Dương Bách Xuyên và Cảnh Xán, Lạc Dương biết không ngăn được bọn họ đều sẽ xong đời.
Cho nên nàng ta quyết định cho ý thức Ma Thần quyền chủ đạo.
Dù sao không ngăn được cũng chết, chẳng bằng cược một lần, bởi vì nàng ta cũng biết cho dù bản thân tự bạo cũng không xử lý được Bạch Cốt Yêu.
Tuy làm ý thức Ma Thần nắm giữ quyền chủ đạo có hơi nguy hiểm, nhưng Lạc Dương biết rõ, mục tiêu của nàng ta và ý thức Ma Thần là một, hai bên cùng chung vinh hoa tổn hại, ai chết người khác cũng bị nguy hiểm đến tính mạng.
Cho nên ý thức Ma Thần sẽ không làm nàng ta mạo hiểm, càng sẽ không để nàng ta chết.
Nghĩ đến đây, Lạc Dương buông lỏng sự giam cầm ý thức Ma Thần.
“Gào… Ngươi cũng không tính ngu xuẩn lắm…”
Sau đó Lạc Dương hoàn toàn bị ý thức Ma Thần chiếm giữ, hai mắt đỏ đậm, tóc dài ra phết xuongs đất.
Sau đó tóc nàng ta bùng nổ cuốn về phía Bạch Cốt Yêu, càng ngày càng dài như thác nước.
Ý thức Ma Thần đối đầu với Bạch Cốt Yêu.
Một là Bạch Cốt Yêu, một là ý thức Ma Thần.
Hai bên đều không phải kẻ yếu kém.
“Ầm ầm ầm…”
Tiếng nổ rung trời vang lên.
Cánh chim sau lưng Cốt Yêu tản ra khí màu xám ngăn cản tóc dài của ý thức Ma Thần.
Hai bên va chạm, khí thế mạnh mẽ, không biết ai mạnh ai yếu.
Ở trong mắt Cảnh Xán và chim Thần Ma, bọn họ không nhìn thấy gì cả, chỉ nhìn thấy hai loại lực lượng một đen một xám dây dưa lẫn nhau.
Từ mặt đất đến bầu trời, từ bầu trời đến mặt đất.
Mỗi một lần thở sẽ có một chỗ bị nứt vỡ.
Vô số chiếc hố khổng lồ vang lên tiếng sấm.
“Chim Thần Ma đại nhân, Lạc Dương có thể chiến thắng Bạch Cốt Yêu không?” Cánh Xán hỏi.
“Khó nói, thoạt nhìn ý thức Ma Thần bùng nổ không thua gì Bạch Cốt Yêu nhưng cũng chỉ là ý thức, nếu nàng ta và Lạc Dương dung hợp có thể tiêu diệt Bạch Cốt Yêu trong nháy mắt… Chờ xem đi, ta đang lo ý thức Ma Thần có thể chịu được bao lâu.” Chim Thần Ma nói.
Cảnh Xán nghe xong rợn người, có vẻ chim Thần Ma không xem trọng ý thức Ma Thần, tức là Bạch Cốt Yêu vẫn sẽ chiến thắng, đến lúc đó phải làm gì đây?
“Ầm ầm ầm…”
“Gào…”
“A…”
Hai tiếng hét thảm thiết vang lên.
Cảnh Xán thấy ý thức Ma Thần rơi từ trên không xuống.
“Cuối cùng cũng không thể thắng được…” Cảnh Xán mất mát nói.
“Chết đi.”
Bạch Cốt Yêu vẫn không bỏ qua, một luồng khí màu xám lao đến ý thức Ma Thần.
“Xong đời, thằng nhóc thối kia còn không ra tay đi, chờ đến khi nào nữa?” Chim Thần Ma gầm lên.
Đột nhiên Dương Bách Xuyên mở to mắt.
Dương Bách Xuyên đã luyện hóa xong lực lượng tà ác trong cơ thể, hắn không ra tay vì phát hiện ý thức Ma Thần làm chủ thân thể Lạc Dương.
Chuyện này giống với tình huống của hắn và sư phụ.
Nhưng bản chất lại khác nhau, hắn và sư phụ tin tưởng lẫn nhau, nhưng Lạc Dương và ý thức Ma Thần chỉ có một kết cục, tạm chấp nhận hoặc cắn nuốt đối phương.