Nhưng ngay giây sau, âm thanh lanh lảnh khi kim loại cọ xát vào nhau vang lên và nó phát ra từ chỗ kiếm khí của Lạc Dương tiếp xúc với nắm đấm xương của Cốt Yêu Hoa Nương.
Chỉ một tiếng động, lại khiến lòng Dương Bách Xuyên như trĩu xuống, cảm giác có gì đó không ổn. Quả nhiên, lúc nhìn kỹ lại, Dương Bách Xuyên phát hiện kiếm khi từ nhát kiếm của Lạc Dương chẳng tạo thành chút tổn thương nào cho nắm tay xương của Cốt Yêu Hoa Nương cả.
“Trời ơi.” Dương Bách Xuyên kinh hãi hít một hơi thật sau, bởi hắn có thể nhìn thấy rất rõ ràng nhát kiếm này của Lạc Dương chỉ để lại một vết chém cực nông trên nắm tay của Cốt Yêu Hoa Nương, có thể nói gần như chẳng có chút thương tổn thực thể nào.
Điều này khiến hắn cảm thấy lo lắng vô cùng.
Xét tổng thể thì nhát kiếm này của Lạc Dương đã giúp Dương Bách Xuyên đánh giá được thực lực của Cốt Yêu Hoa Nương. Không thể phủ nhận một điều cơ thể bằng xương khổng lồ đó của nàng ta thật sự quá cứng, thậm chí còn vượt qua cả tiên khí, tới cả một chém của kiếm tiên Tiên Vương cảnh cũng chỉ để lại được một dấu vết nhợt nhạt trên người, hay đúng hơn là trên xương của đối phương mà thôi.
Hắn cứ nghĩ có lẽ kiếm của Lạc Dương sẽ chặt đứt được nắm tay của Cốt Yêu Hoa Nương, ai mà ngờ đối phương lại mạnh tới mức này. Nếu cứ tiếp tục thế này, khả năng cao là hắn và Lạc Dương còn chẳng hạ gục nổi khung xương của Cốt Yêu Hoa Nương, tới lúc đó chẳng lẽ chỉ còn nước đứng im chờ bị nàng ta giết chết?
Dương Bách Xuyên lo lắng thu lại kiếm Đồ Long trong tay, hắn biết tới cả kiếm của Lạc Dương cũng không làm được gì bộ xương đó của Cốt Yêu Hoa Nương, thì dù hắn có xông lên cũng chẳng có ích lợi gì, dứt khoát thu hồi kiếm Đồ Long. Sau đó, suy nghĩ lóe lên trong đầu Dương Bách Xuyên, hắn bắt đầu phát động Thập Nhị Chí Tôn thần thông: “Pháp Tướng Kim Thân!”
Hắn hét lớn, quanh người tức khắc tỏa ra ánh hào quang màu vàng chói lọi. Trong chớp mắt, quầng sáng từ Pháp Tướng Kim Thân biến thành một người khổng lồ cao trăm mét, không hề thua kém Cốt Yêu Hoa Nương.
Dương Bách Xuyên nói với Lạc Dương: “Lạc Dương, ta cầm chân ả, con tìm cơ hội ra tay.”
“Sư thúc cẩn thận.” Lạc Dương gật đầu tỏ ý đã biết, thú thật thì trong lòng nàng ta đã sớm dậy sóng rồi, bởi uy lực của nhát kiếm ban nãy quả thật kém xa những gì nàng ta tưởng tượng.
Giờ thấy Dương Bách Xuyên tung ra phép thần thông bí truyền - Pháp Tướng Kim Thân, tuy nàng ta cũng không biết liệu hắn có đấu lại nổi Cốt Yêu Hoa Nương không, nhưng chuyện đã đến nước này, nàng ta chỉ còn cách tin vào hắn.
Với cả Lạc Dương cũng từng nhìn thấy cũng như tìm hiểu đôi chút về Pháp Tướng Kim Thân rồi, đã có lần, sư phụ Tinh Thần Tử của nàng ta thi triển tuyệt kỹ độc nhất do sư gia truyền lại này, uy lực vô cùng mạnh mẽ, không biết tiểu sư thúc có phát huy được như vậy không đây? Dù là phép thần thông mạnh tới đâu cũng phải xem người thi triển là ai mới biết được, bởi tu vi chính là yếu tố quyết định sức mạnh của phép thần thông đấy.
Suy cho cùng thì trong ấn tượng của Lạc Dương, thục lực của tiểu sư thúc Dương Bách Xuyên có hơi yếu, nhưng hiện tại không còn nhiều thời gian để lo lắng tới mấy chuyện đó nữa, nàng ta chỉ hy vọng tiểu sư thúc Dương Bách Xuyên có thể đứng vững trước thế công của Cốt Yêu tầm một, hai lần được, như vậy nàng ta sẽ có thời gian tìm cơ hội ra tay.
Khoảnh khắc Pháp Tướng Kim Thân của Dương Bách Xuyên xuất hiện, lại lớn bổng lên thành trăm mét, Cốt Yêu Hoa Nương đứng đối diện cũng thoáng sững sờ, không ngờ thằng nhóc Dương Bách Xuyên này cũng có thể biến ra pháp tướng khổng lồ cao trăm mét.
Ngay giây sau, nàng ta lại cất giọng bỡn cợt: “Hai đứa ranh con, được gọi một tiếng Thần minh đại nhân thì tưởng mình là thần minh thật hả? Có thể biến lớn thì sao chứ, trong mắt ta, các ngươi vẫn chỉ là con kiến mà thôi, biết điều thì mau ngoan ngoãn giơ tay chịu trói, ta sẽ cho các ngươi một cái chết nhanh gọn, bởi nãy giờ ta mới chỉ làm nóng người thôi, trò hay còn ở phía sau đấy.
Trên người ta có hàng vạn cái xương, mỗi cái đều thông với cõi âm, muốn giết các người chỉ là chuyện trong nháy mắt, nếu không phải điều kiện cần để hấp thu được máu huyết của các ngươi bồi bổ cho khung xương của ta là các ngươi phải bị tế sống thì làm gì có chuyện các ngươi vẫn sống được tới lúc này? Những kẻ tự gọi mình là thần minh không có ai tốt cả, tên nào cũng đáng chết, đáng chết hết!”
Nghe Cốt Yêu Hoa Nương nói vậy, lửa giận trong lòng Dương Bách Xuyên lập tức bốc lên ngùn ngụt, hắn tức tối mắng: “Đồ nghiệt chướng, ông đây tốt bụng cứu ngươi, thế mà ngươi lại lấy oán báo ân, giờ xem ra chắc cũng không phải lần đầu ngươi làm chuyện này. Đã thế hôm nay ta sẽ tiêu diệt ngươi, xem như trừ hại cho dân. Xương trắng ở đây chất cao thành núi, hẳn toàn là của những người bị ngươi hại chết nhỉ? Trời chưa diệt trừ ngươi, vậy hãy để ông đây thay trời hành đạo.”
“Ha ha ha, đúng là nực cười, muốn tiêu diệt ta ư, chờ kiếp sau đi. Nói thật cho ngươi hay, triệu bộ xương ở đây đều là nạn nhân đã chết dưới tay những kẻ được tôn là thần minh như các ngươi đó, toàn bộ thôn xóm trong phạm vi trăm nghìn dặm quanh đây, một trăm nghìn làng trên xóm dưới của bọn ta, tất cả đều bị đám thần minh thích giả nhân giả nghĩa các ngươi giết chết, đào hố chôn xương, vùng đất âm sát, vĩnh viễn không được siêu sinh, ha ha, may là ta tự sinh ra ý thức, giờ ta giết các ngươi thì có vấn đề gì không?
Đừng nói là con kiến yếu ớt như hai ngươi, dù các ngươi có mạnh hơn nữa thì một khi đã bước chân vào hố âm sát này, đừng mơ tới chuyện thoát được ra ngoài. Các ngươi đáng chết, có trách thì tự trách mình xui xẻo đi, ai bảo đi lạc vào địa bàn của ta, ha ha ha.”
Giọng nói rền vang mang theo oán khí ngút trời, nhưng người đang oán than đó lại là Cốt Yêu Hoa Nương.
Nghe xong, Dương Bách Xuyên đoán trong lòng Cốt Yêu Hoa Nương có tâm sự, với cả có vẻ như nàng ta muốn trả thù xã hội. Theo lời nàng ta thì cả nàng ta lẫn đống xương trắng nơi này đều chết dưới tay của những kẻ mà nàng ta gọi là thần minh, hay đúng là tu tiên giả, thế nên oán khí của nàng ta mới lớn tới như vậy.
“Chết đi!”
Bạch Cốt Yêu Hoa Nương gầm lên, vỗ đôi xương cánh sau lưng, lao về phía Dương Bách Xuyên.
Dương Bách Xuyên triệu hoán chuông Đông Hoàng và cả pháp tướng kim thân, bỏ thêm một lớp phòng ngự cho bản thân.