Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full) - Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới

“Tiểu sư thúc tự bảo vệ bản thân thật tốt nhé, để con ra tiếp chiêu nàng ta.” Lạc Dương dặn dò Dương Bách Xuyên, kỳ thật câu nàng ta muốn nói là “Tiểu sư thúc núp ra phía sau con đi” cơ, nhưng đến cuối cùng vẫn không nói ra được, thế là lời tới khóe môi lại biến thành tự bảo vệ bản thân thật tốt.  

 

 

Trong mắt Lạc Dương, thực lực của vị tiểu sư thúc này thật sự không đáng kể tới, chỉ là nàng ta sợ nói thẳng ra sẽ khiến hắn mất mặt, vậy nên mới tìm cách nói giảm nói tránh.  

 

Nàng ta tự đặt bản thân vào vị trí tiên phong trong trận chiến với Bạch Cốt Yêu Hoa Nương, thực tế thì quyết định của nàng ta không hề sai, tuy Hỗn Nguyên Đạo Tiên của họ Dương mạnh hơn những người cùng cảnh giới, nhưng lại chẳng đủ trình để so với một vị Tiên Vương.  

 

Vì hai bên cách nhau hẳn một cảnh giới lớn là Tiên Quân đấy!  

 

Khóe miệng Dương Bách Xuyên khẽ nhếch: “Ta biết rồi, con nhớ cẩn thận.”  

 

Nghe sư điệt dặn dò, đương nhiên họ Dương cũng hiểu nàng ta chỉ đang lo lắng cho mình, có điều bên cạnh cảm giác ấm áp trong tim, hắn còn thấy hơi phiền muộn. Dẫu sao hắn cũng là đàn ông con trai, mấy chuyện giết yêu diệt ma này nên để hắn làm sẽ hợp hơn lý hơn. Vấn đề là Dương Bách Xuyên thật sự không nắm chắc phần thắng khi giao đấu với Cốt Yêu Hoa Nương, bởi hắn cũng chẳng biết thực lực của đối phương mạnh tới cỡ nào.  

 

Thế nên chỉ đành để Lạc Dương xông pha tuyến đầu, còn hắn bám sát phía sau tùy cơ ứng biến.  

 

Lúc này, Cốt Yêu Hoa Nương đã hóa thân thành một bộ xương trắng cao hàng trăm mét, đôi cánh xương đằng sau lay động liên hồi, đi từng bước nặng nề về phía họ, mỗi lần chân chạm đất là mặt đất lại rung lên bần bật, khủng khiếp vô cùng.  

 

Cơ thể to lớn của nàng ta trong suốt, óng ánh như pha lê, nhưng lại toát ra sát khí ngút trời, thoạt nhìn không dễ đối phó. Điều này khiến Dương Bách Xuyên và Lạc Dương cảm thấy vô cùng áp lực, không còn nghi ngờ gì nữa, người này thật sự rất khó chơi.  

 

Không biết Lạc Dương có đấu lại nàng ta không nữa? Mà Dương Bách Xuyên sẽ không đặt hết hy vọng lên người Lạc Dương, chính hắn cũng tự điều chỉnh bản thân về trạng thái tốt nhất, sẵn sàng quyết chiến một trận với Cốt Yêu Hoa Nương bất cứ lúc nào. Đương nhiên không phải là không có lòng tin, bởi chí ít thì trong tay hắn vẫn còn vài lá bài tẩy chưa lật. Nếu cộng thêm Lạc Dương, hắn nghĩ hẳn là có thể liều một phen.  

 

“A a a!” Cốt Yêu Hoa Nương thét dài, nắm tay to lớn mang theo sát khí xen lẫn oán hận dày đặc tới sắp hóa thành thật thể bỗng lao về phía hai người.  

 

Bấy giờ, thanh kiếm cổ trong tay Lạc Dương rung lên ong ong, kiếm khí chói lòa tỏa khắp bốn phía, nàng ta quát khẽ: “Trảm Lạc Tinh Thần.”  

 

Nhát kiếm này toát ra khí thế vô cùng vô tận, phóng tít lên cao, như hóa thành một vì sao băng. Nó chém thẳng về phía nắm đấm của Cốt Yêu, thoạt nhìn như có khả năng trảm rơi sao trời thật.    

 

Dương Bách Xuyên cũng cảm nhận được kiếm khí mãnh liệt của Lạc Dương, đồng thời ngầm đánh giá, rồi đưa ra kết luận kiếm khí của hắn hiện tại vẫn chưa sánh ngang được với Lạc Dương.  

 

Đây là uy lực của cường giả Tiên Vương cảnh sao?  

 

Sau khi so sánh thực lực hai bên, lúc này Dương Bách Xuyên đã biết tại sao Lạc Dương lại bảo bản thân hãy lui về sau, tự bảo vệ lấy mình, đúng là với nàng ta mà nói, Hỗn Nguyên Đạo Tiên của hắn còn chưa đáng để vào mắt.  

 

Sau lần nghe ngóng cũng như thảo luận với Đinh Hòa Bình trước đó, hắn biết rằng nếu bàn về khía cạnh thực lực của các cảnh giới trong tu tiên, thì các cảnh giới bên dưới Hỗn Nguyên Đạo Tiên sẽ được phân chia theo sức mạnh, còn từ bên trên Hỗn Nguyên Đạo Tiên trở đi, tức sau khi tiến vào Tiên Quân cảnh, mỗi một cảnh giới sau đó không chỉ đơn giản là mỗi sức mạnh, mà còn phải xét tới uy lực thiên địa.  

 

Trong nhát kiếm này của Lạc Dương, Dương Bách Xuyên có thể cảm nhận được rất rõ xu thế thiên địa ẩn chứa bên trong, không chỉ có mỗi tiên nguyên lực to lớn, mà còn xen lẫn cả thế thiên địa.  

 

Lúc này, Dương Bách Xuyên chợt nhận ra rằng với thực lực của mình hiện tại, e là còn chẳng đấu nối với Tiên Quân cảnh, chứ đừng nói gì tới một cường giả Tiên Vương cảnh như Lạc Dương!  

 

Nhờ đó mà Dương Bách Xuyên bỗng cảm thấy tin tưởng hơn vào Lạc Dương trong trận chiến sắp tới. Mặc dù tạm thời họ vẫn chưa thăm dò được năng lực của Cốt Yêu Hoa Nương, nhưng nhát kiếm này của Lạc Dương đã thắp lên hy vọng cho Dương Bách Xuyên, nghĩ kỹ lại thì Cốt Yêu Hoa Nương cũng chẳng thể mạnh tới mức trái với lẽ thường được!  

 

Đương nhiên, suy đoán trong đầu là một chuyện, còn thực chiến lại là một chuyện khác.  

 

Nói thì chậm nhưng sự thật là mọi chuyện nãy giờ chỉ xảy ra trong chớp mắt thôi.  

 

Chỉ tầm vài giây, hai đòn tấn công của Lạc Dương và Cốt Yêu Hoa Nương đã va chạm với nhau giữa không trung.  

 

“Ầm!”  

 

Âm thanh đinh tai nhức óc rền vang cả bầu trời, dư âm quanh quẩn khiến con người ta đau hết cả màng nhĩ.  

 

Bấy giờ, kiếm của Lạc Dương đã chém trúng nắm tay của bộ xương khổng lồ của Cốt Yêu Hoa Nương, hai bên lập tức bùng nổ. Vừa nhìn đã biết một đấm này của Cốt Yêu Hoa Nương không hề đơn giản, bao bọc bên ngoài là oán - sát khí cuồn cuộn. Trong khi đó, kiếm khí của Lạc Dương lại lấp lánh không gì sánh bằng, như mang theo khí thể trảm rơi sao trời, sau cú va chạm mạnh kia, oán - sát khí quanh nắm đấm của Cốt Yêu Hoa Nương tức khắc bị đánh tan, cảnh tượng này khiến Dương Bách Xuyên mừng thầm trong lòng.  

 

“Keng!”  

Advertisement
';
Advertisement