Nghe thấy giọng điệu khoa trương của chim Thần Ma, Dương Bách Xuyên giật mình, vốn dĩ hắn đang khẩn trương, cảm giác nơi này có vấn đề, hiện tại lại bị con chim lại dọa như vậy, nhịp tim đập trật mấy nhịp.
“Nói rõ ràng xem nào?” Dương Bách Xuyên vội vàng hỏi.
Kết quả một câu của chim Thần Ma suýt nữa khiến hắn sặc chết.
“Không biết.” Chim Thần Ma nói.
“Không biết thì ngươi nói làm gì.” Dương Bách Xuyên mắng to.
Chim Thần Ma nói: “Ông đây chỉ cảm thấy không thích hợp chứ biết rõ làm gì.”
“Vậy nói xem ngươi nhìn ra cái gì?” Dương Bách Xuyên nói.
Hắn và Tuyết Hương đều cảm thấy có vấn đề, nhưng đó chỉ là cảm giác, hiện tại chim Thần Ma đã nói không thích hợp vậy thật sự có vấn đề.
Ở trong mắt Dương Bách Xuyên, vương tọa hoàng kim kia rất có sức hút.
Sau khi hắn ngẫm lại đã tổng kết ra hai chữ sức hút.
Từ lúc bắt đầu vô thức đi lên bậc thang đi đến trước vương tọa, đây là một loại hành vi theo bản năng.
Lúc này chim Thần Ma lên tiếng nên hắn muốn nghe ý kiến của nó, rốt cuộc con chim này được coi là chim Thần Ma đứng đầu tam giới.
Mặc dù lần này chưa nhìn ra vấn đề gì nhưng nó có thể nói thẳng ra vương tọa hoàng kim này có vấn đề, vậy chắc chắn không sai được.
Chim Thần Ma: “Trực giác của ta sẽ không sai, mặc dù lão tử không thể nói thành lời nhưng chắc các ngươi cũng cảm nhận được nơi này không thích hợp đúng không?”
Dương Bách Xuyên gật đầu: “Đúng vậy.”
Chim Thần Ma: “Vậy thì đúng rồi, thứ càng bắt mắt thì càng có vấn đề. Nơi này là điện ma cung, nghĩ lại tám cung trước, các ngươi đều nhìn thấy tế đàn, có thể đi vào tế đàn tìm được lối vào. Nhưng đến nơi này lại không nhìn thấy tế đàn đâu cả, ngược lại xuất hiện nhiều ghế dựa như vậy, đây là điểm khác thường lớn nhất…”
“Ngươi có thể nói vào trọng tâm hay không.” Dương Bách Xuyên ngắt lời chim Thần Ma.
“Tên gà mờ nhà ngươi không thể cho ta chút mặt mũi hả, đừng có ngắt lời ta.” Chim Thần Ma mắng to.
Mắng xong tiếp tục nói: “Hình như ta đã nhìn thấy vương tọa này và 18 chiếc ghế trong đại điện ở đâu đó rồi, nhưng không nghĩ ra. Chắc chắn sẽ có nguy hiểm, ngươi chờ ta ngẫm lại đã.”
Nói xong chim Thần Ma yên lặng suy nghĩ.
Dương Bách Xuyên cũng không thúc giục nó mà chờ chim Thần Ma trả lời.
Vài phút sau, Dương Bách Xuyên phát hiện có người ngồi thử lên trên ghế dựa.
Đúng lúc này chim Thần Ma lên tiếng: “Nghĩ ra rồi, mấy ghế dựa đó là ghế nhiếp hồn trận của Ma tộc, đừng có ngồi xuống, ngồi xuống thì thần hồn sẽ bị bao vây trong ảnh cảnh ma huyễn, rất khó đi ra.”
Nghe xong Dương Bách Xuyên biến sắc, hắn nhìn thấy có rất nhiều người trong đại điện đã ngồi lên ghế.
Hắn vội vàng hô to: “Đừng ngồi lên ghế dựa…”
“Muộn rồi, đây là ghế dựa do đại trận nhiếp hồn của Ma tộc tạo thành, sau khi ngồi lên thần hồn sẽ tiến vào thế giới ma huyễn, không tỉnh được.” Chim Thần Ma nói.
“Sao ngươi không nói sớm hả. Giờ thì hay rồi, bọn họ đều ngồi lên.” Dương Bách Xuyên mắng.
“Không phải ta vừa mới nhớ ra hay sao, sao có thể trách ta chứ.” Chim Thần Ma mắng lại.
“Sao vậy sư phụ?” Mông Điềm dẫn theo một đội Qủy Tiên đi đến, từ xa nghe thấy tiếng hét của Dương Bách Xuyên.
Dương Bách Xuyên cười khổ lặp lại lời của chim Thần Ma.
Sau đó nói: “Mông Điềm, ngươi thử đánh thức bọn họ xem ~”
Mấy người ngồi trên ghế ma như chìm vào giấc ngủ.
Có lẽ thần hồn của bọn họ đã chìm vào thế giới ma huyễn.
Nghe vậy Mông Điềm vội vàng gọi mọi người.
Dương Bách Xuyên cũng đi xuống bậc thang hét lên.
Đúng như lời của chim Thần Ma, dù hắn và Mông Điềm hét to đến mấy hay dùng pháp lực kích thích, tất cả mọi người đều không có phản ứng gì.
Ai cũng ngủ như chết.
Mười tám ghế ma trong đại điện đã bị ngồi gần hết.
Bên Tiên Minh Luyện Tạo có Đinh Hòa Bình, Biên Long, Bảo Thuận Quang, Diêu Bất Ngôn, Kim Quy tiên nhân và một thị vệ Đại La, tổng 6 nười.
Còn lại là Hình Uyên Minh và một điện lão.
Ngoại trừ Mông Điềm và đại quân Qủy Tiên thì cũng chỉ có Dương Bách Xuyên và Tuyết Hương không ngồi lên.
Dương Bách Xuyên nhíu mày hỏi chim Thần Ma: “Bọn họ chỉ rơi vào thế giới ma huyễn đúng không?”