Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full) - Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới

 

 Nhìn qua thì cung điện không có gì thay đổi so với cung đầu tiên, tất nhiên, nhìn bề ngoài thì bạn không thể nhận ra sự khác biệt. Vấn đề thực sự thường nằm ở bên trong.  

 

Ở cung đầu tiên, mọi người đã gặp hai ma khuyển và ma hồn cao cấp, không biết cung thứ hai này sẽ gặp phải cái gì?  

 

Lúc này, trong lòng của tất cả mọi người đều rất lo lắng.  

 

Dù sao lúc trước cũng vô cùng hung hiểm.  

 

Cung thứ nhất đã như thế, cung thứ hai tất nhiên càng nguy hiểm hơn.  

 

Nhưng cho dù nguy hiểm thì bây giờ cũng chỉ có thể kiên trì đi tiếp, bởi vì không còn đường lui.  

 

Chỉ có thể đi về phía trước.  

 

Giống với cung thứ nhất, không có cửa, cũng không có đại trận gì, bọn họ thuận lợi đẩy cánh cửa ra rồi bước vào.  

 

Nhưng không giống với những gì trong tưởng tượng, Dương Bách Xuyên dẫn mọi người vào cung điện, kết quả lại phát hiện ra nơi này cũng có tế đàn.  

 

Hơn nữa cũng một màu đen kịt như cái ở cung trước.  

 

Ánh sáng bên trong cung điện tương đối rõ ràng, cũng không cần phải đốt tiên hỏa để chiếu sáng.  

 

Bọn họ nơm nớm lo sợ bước thẳng lên tế đàn mà không gặp bất cứ trở ngại nào, điều này khiến Dương Bách Xuyên và mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.  

 

Lúc này ai cũng hiểu, không phải cung điện nào đều nguy hiểm, dù sao thì nơi này cũng là di tích thời thượng cổ, hơn nữa còn bị người khác chôn vùi dưới đất.  

 

Trải qua biết bao nhiêu thời đại, nơi này không biến mất đã là kỳ tích rồi, hơn nữa Mông Điềm đã từng nói, cứ cách 900 năm thì ma hồn trong thành Ma sẽ hội tụ về trung tâm cung điện một lần, sau đó thì biến mất rất nhiều, điều này cũng có hiểu.  

 

Vô số năm trôi qua cho dù nơi này có ma hồn cường đại thì có lẽ cũng đã không ngừng biến mất. Ở cung thứ hai không phát hiện ra ma hồn, chứng tỏ ma hồn ở đây cũng đã không còn.  

 

Đây là chuyện tốt với tất cả bọn họ.  

 

Mục tiêu là trung tâm cung điện, bọn họ chỉ ước những cung điện tiếp theo cũng không có ma hồn nào.  

 

Có lẽ vận may tốt, đoạn đường kế tiếp, bọn họ đi thẳng tới cung thứ chín.  

 

Ngoại trừ cung đầu tiên gặp phải nguy hiểm, ngoài ra thì thuận buồm xuôi gió tới tận sân cung điện thứ chín.  

 

Sau khi mọi người tới cung thứ tám, đẩy cánh cửa cung điện rồi bước vào, bên trong không hề giống với những cung điện trước đó.  

 

Khi mở cánh cửa ra, bọn họ nhìn thấy đủ các loại màu sắc.  

 

Không hề U ám như trong tưởng tượng, ngược lại còn mang cho họ cảm giác vàng son lộng lẫy.  

 

Trước mặt bọn họ là một không gian đại điện rộng hàng nghìn mét vuông, phía trước là một ngai vàng rực rỡ, bên trên chạm trổ rồng phượng rất khí phái.  

 

Hai bên có mười tám ghế ngồi, nhìn giống như được làm bằng vàng, bốn phía đại điện có một cây cột trụ đường kính hơn một mét.  

 

Lúc này mọi người đều có ảo giác như mình đang bước vào hoàng cung nào đó chứ không phải là ma điện của Ma tộc.  

 

Mọi thứ dường như không phải là ảo ảnh.  

 

“Mông Điềm đi xung quanh xem có gì khác thường không?” Dương Bách Xuyên nói với Mông Điềm.  

 

“Rõ, sư tôn.” Mông Điềm đáp lời rồi dẫn theo một đột Quỷ Tiên đi vòng quanh kiểm tra.  

 

Một lúc sau mới trở về báo cáo: “Sư tôn, mọi thứ nơi này đều là thật, không phải ảo ánh, nhưng không thấy tế đàn ở đâu, cũng không phát hiện ra ma hồn nào?”  

 

Dương Bách Xuyên nghe xong thì nhíu mày, nói như vậy thì đây là cung điện cuối cùng khi tới trung tâm, không nên yên tĩnh như vậy mới đúng.  

 

Càng không có gì khác thường thì càng có vấn đề.  

 

Bởi vì đây là cung cuối cùng, hơn nữa tám cung trước đều có tế đàn nhưng nơi này lại không tìm thấy.  

 

Đây chính là vấn đề.  

 

Tế đàn là con đường để ra ngoài.  

 

Muốn ra ngoài mà không có tế đàn là một vấn đề.  

 

“Mọi người cẩn thận, đừng để tới cung cuối cùng lại đổ sông đổ bể, đi xung quanh tìm xem có thấy nơi nào giống như lối ra không.”  

 

Dương Bách Xuyên dặn dò mọi người.  

 

Tất cả mọi người đều chia nhau đi kiểm tra...  

 

Ai nấy cũng rất cẩn thận, bọn họ đều là những người tu luyện hàng nghìn năm thậm chí là vạn năm, cho dù Dương Bách Xuyên không nhắc nhở thì họ cũng biết càng vào lúc này thì càng có vấn đề.  

 

Bên cạnh Dương Bách Xuyên là Tuyết Hương, ánh mắt hắn dán chặt vào vương tọa cao lớn.  

 

Hắn và Tuyết Hương cùng đi qua đó.  

 

Vừa đi hắn vừa hỏi: “Ngươi có cảm giác được gì không?”  

 

Tuyết Hương lắc đầu nói: “Không nói rõ được, mặc dù tâm khiếu không cảm ứng được gì, nhưng cứ thấy có chỗ nào đó kỳ quái, ta... ta cảm giác hình như cái vương tọa kia đang nhìn chằm chằm chúng ta.”  

 

Nghe Tuyết Hương nói vậy, Dương Bách Xuyên giật mình, tâm khiếu của hắn cũng không cảm nhận được nguy hiểm gì nhưng hắn biết lời của Tuyết Hương rất đáng tin cậy.  

 

Bởi vì so về mặt tâm khiếu, yêu tộc mạnh hơn con người rất nhiều.  

 

Tuyết Hương nói vương tọa kia đang nhìn bọn hắn, vậy thì càng cổ quái.  

 

Nhưng thường thì có một số chuyện vẫn luôn quái dị như vậy.  

 

“Đi, chúng ta qua đó xem thử.”  

 

Dương Bách Xuyên nghĩ ngợi, hắn và Tuyết Hương bước từng bước về phía vương tọa to lớn kia.  

 

Hai người chậm dãi leo lên bậc thềm hướng về phía ngai vàng.  

 

Cuối cùng cũng đứng trước ngai vàng.  


Lúc này, chim Thần Ma đang ngủ gật trên vai Dương Bách Xuyên bỗng nhiên lên tiếng: “Oa ~ này con gà kia, đừng có lại gần quá, hình như vương tọa này có vấn đề.”

Advertisement
';
Advertisement