“Phương Tĩnh Thiên, cái đồ súc sinh ~” Ánh mắt Dương Bách Xuyên đỏ au, hắn mắng chửi Phương Tĩnh Tiên.
Vốn dĩ Cảnh Xán chỉ còn lại nửa cái mạng, nhưng bây giờ đã ngã xuống đất, không biết hôn mê hay đã chết rồi.
Lúc này Dương Bách Xuyên đã căm hận Phương Tĩnh Thiên tới cực điểm.
Hắn cũng trách bản thân quá sơ ý, vừa rồi rõ ràng hắn nhìn thấy lão già này đứng bên hai ma khuyển, dáng vẻ như đang điều khiển chúng.
Không ngờ ông ta còn có thể tranh thủ đánh lén hắn.
May mà Cảnh Xán còn có lương tâm, đẩy hắn tránh thoát, nhưng bản thân nàng lại bị Phương Tĩnh Thiên đánh trúng.
Chưa rõ sống chết thế nào.
“Hahah…Tiểu tử, Cảnh Xán là đồ đệ của ta, đừng có đụng tới nó, trước kia không phải ngươi rất kiêu ngạo hay sao, lão phu nhẫn nhịn tới bây giờ, cuối cùng cũng có thể tiêu diệt ngươi, đến đây, quỳ xuống cầu xin, lão phu có thể cho ngươi chết toàn thây, hahaha ~”
Phương Tĩnh Thiên cười như một kẻ điên, ánh mắt ông ta nhìn Dương Bách Xuyên đầy vẻ trêu chọc.
Lúc đầu Dương Bách Xuyên rất căm giận trước lời nói đầy khinh thường của Phương Tĩnh Thiên, nhưng sau khi nghe ông ta nói, hắn lạnh giọng đáp: “Rất nhiều người muốn tiểu gia đây quỳ dưới chân bọn họ, nhưng nói cho ông biết, những người đó đều đã hồn bay phách lạc, mà ông cũng không phải người cuối cùng.”
Uy hiếp hắn?
Xem thường hắn?
Đều không có tác dụng với tiểu gia đây.
“Hahaha, xem ra tiểu tử ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, cũng được thôi, lão phu sẽ đích thân giết chết ngươi, như vậy mới có cảm giác thành tựu, cho ngươi mở mang kiến thức thủ đoạn ma công của lão phu, ta sẽ khiến ranh con như ngươi biết thế nào là uy lực của Hỗn Nguyên thượng phẩm.” Phương Tĩnh Thiên vẫn dùng ánh mắt đầy khinh thường để nói chuyện với Dương Bách Xuyên.
Dứt lời, ông ta vụt biến mất ngay tại chỗ, sau đó xuất hiện cách Dương Bách Xuyên ba mét với ma khí ngút trời, Phương Tĩnh Thiên lập tức vung chưởng đánh tới.
Mắt thường cũng có thể nhìn thấy ma khí cuồn cuộn trên nắm đấm của ông ta đang mạnh mẽ đánh về phía Dương Bách Xuyên.
Lúc này Dương Bách Xuyên đã cảm nhận được chỗ không đúng của Phương Tĩnh Thiên, bởi vì hắn phát hiện sau khi Phương Tĩnh Thiên vung nắm đấm, quanh người ông ta mang theo ma khí cuồn cuộn, uy áp không ngừng ép về phía hắn.
Dưới tình huống như vậy, Dương Bách Xuyên đương nhiên không dám sơ ý.
Hắn biết muốn đối đầu với Phương Tĩnh Thiên thì nhất định phải dốc toàn bộ sức lực, hoặc là nói trên người có bao nhiêu bản lĩnh phải dùng hết nếu không thì hắn sẽ bị lão già này trấn áp.
“Ong !”
Kiếm Đồ Long nổ vang.
Thanh Liên tiên hỏa và lực lượng đạo nguyên trong cơ thể, sức mạnh Hắc Liên cũng được Dương Bách Xuyên thi triển hết vào trong kiếm Đồ Long.
“Phá Không – Chém.”
Dương Bách Xuyên gầm lên một tiếng, hắn dùng sức mạnh của Minh Văn Đạo Phù, bỗng nhiên nhảy vọt lên giữa không trung, ngang hàng với Phương Tĩnh Thiên rồi bổ xuống một kiếm.
“Ầm ầm !”
Tiếng nổ vang dội, có thể nói Dương Bách Xuyên đã dùng toàn bộ sức lực.
Trực tiếp đối đầu chính diện với Phương Tĩnh Thiên.
Hắn cũng muốn xem thử thực lực của bản thân chênh lệch bao nhiêu so với Phương Tĩnh Thiên.
Kết quả sau khi hai đòn va chạm nhau, vẻ mặt của Dương Bách Xuyên thay đổi.
Rõ ràng kiếm của hắn đã chém lên nắm đấm của Phương Tĩnh Thiên, nhưng lại giống như đánh vào bịch bông, ngay sau đó hắn cảm nhận được tất cả sức mạnh bị Phương Tĩnh Thiên hấp thu toàn bộ.
Giây sau hắn trông thấy Phương Tĩnh Thiên mang theo ý cười tà ác, khóe miệng hơi nhếch lên.
Lúc này, Dương Bách Xuyên cảm giác được có gì đó sai sai, hắn muốn rút lui.
Nhưng lại nghe được Phương Tĩnh Thiên nói: “Đi chết đi ~”
Ngay sau đó là một cỗ lực lượng bắn ngược, trực tiếp truyền qua kiếm Đồ Long, nội lực và ngoại lực dội ngược lại.
Tiếng nổ mạnh vang lên giống như tảng đá lớn nện lên người hắn.
“Phụt !”
Kiếm Đồ Long tuột khỏi tay Dương Bách Xuyên bay xa mấy trăm mét.
Bản thân hắn rơi thẳng xuống tế đàn.
Cơ thể đập xuống tạo thành một hố to.
“Khụ khụ khụ ~”
Tiếng ho khan của Dương Bách Xuyên vọng lên từ dưới hố.
Lúc này, Phương Tĩnh Thiên lơ lửng giữa không trung, ông ta cười lớn: “Chỉ là một con kiến hôi ~”
“Đại tông sư…”
“Chủ nhân…”
“Sư phụ…”