Hiện tại chỉ là mất quá nhiều máu, kế tiếp liệu nàng ta có bị cắn nuốt luôn tiên hồn?
Dương Bách Xuyên nhìn Cảnh Xán đang nằm trên mặt đất với vẻ mặt trắng bệch, trong lòng thở dài, hắn quyết định cứu Cảnh Xán.
“Lát nữa mọi người tiến lên ngăn chặn hai ma khuyển, ta đi cứu Cảnh Xán.” Dương Bách Xuyên dặn dò.
Lần này, chỉ có mình Tuyết Hương nhướng mày, những người khác thì cười hiểu ý, đàn ông ấy mà, anh hùng cứu mỹ nhân, chuyện nên làm. Huống chi sau khi mạng che mặt của Cảnh Xán bị Dương Bách Xuyên thiêu hủy, lộ ra gương mặt tuyệt đẹp có thể xưng là đệ nhất tiên tử của thành Tiên Đan.
Mọi người đều không có ý kiến.
“Giết chết bọn họ ~”
Ngay lúc này, giọng của Phương Tĩnh Thiên vang lên.
Ánh sáng đỏ rực trên tế đàn dần tan biến, hai pho tượng ma khuyển sống lại.
Một đen một đỏ, hai con ma khuyển sống động.
Lúc này trước mặt họ là thân người cao ma mét, nhưng lại mang đầu chó.
“Rống…”
Trong tiếng gầm giận dữ, hai ma khuyển trực tiếp xông tới.
“Giết, giết chết hai ma khuyển, mọi người dốc hết sức, lúc này đừng che giấu thực lực, nếu không tất cả chúng ta đều không có kết quả tốt.” Dương Bách Xuyên hô lên, kiếm Đồ Long xuất hiện, hắn dùng Minh Văn Đạo Phù, cơ thể lắc mình né tránh đi thẳng tới phía Cảnh Xán ở giữa tế đàn.
Trước tiên hắn phải cứu Cảnh Xán rồi tính sau.
Có sức mạnh xuyên không gian của Minh Văn Đạo Phù, có thể trực tiếp vòng qua hai con ma khuyển, đi thẳng lên tế đàn.
Hắn để đám Đinh Hòa Bình đối phó với hai ma khuyển, cho dù không đánh thắng thì vẫn có thể ngăn chặn được.
Dù sao thì chúng cũng chỉ là ma hồn mà thôi.
Cũng chưa mạnh tới mức như trong tưởng tượng, cái lợi hại của bọn chúng là hơi thở, ma hồn vốn có khí tức cường đại, nhưng điểm yếu là chúng không có thân xác.
Thế nên Dương Bách Xuyên đã đi thẳng tới trước Cảnh Xán đang nằm giữa tế đàn.
Nhưng sau khi hắn tới đó thì lại thấy một cảnh tượng khác, chữ khắc giữa tế đàn vẫn đang chuyển động, hơn nữa còn phát sáng.
“Thông đạo truyền tống?”
Hai mắt Dương Bách Xuyên sáng lên.
Lúc trước Mộng Điềm đã nói muốn vào trug tâm cung điện thì phải đi qua chín hành cung, mỗi một lối vào của hành cung tiếp theo đều nằm ở trong đại điện.
Tòa cung điện này chỉ có tế đàn, bây giờ nhìn thấy minh văn truyền tống, Dương Bách Xuyên xác định đây chắc chắn là lối vào của cung tiếp theo.
Vậy cũng tốt, đợi lát nữa nếu như đánh không lại thì mọi người sẽ tiến vào cung kế tiếp từ nơi này.
Nghĩ thì nghĩ như vậy nhưng Dương Bách Xuyên cũng không dừng lại, hắn chạy thẳng tới trước Cảnh Xán, đỡ nàng dậy rồi nói: “Đi, ta đưa ngươi ra khỏi đây, sư phụ ngươi đã nhập ma rồi.”
Lúc đỡ Cảnh Xán dậy, Dương Bách Xuyên đã kiểm tra qua tình trạng cơ thể nàng, vẫn tốt, chỉ mất máu, tiên hồn vẫn còn, nàng chỉ suy yếu, có thể từ từ hồi phục.
Cảnh Xán chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày Dương Bách Xuyên sẽ cứu mình.
Lúc trước nàng mưu đồ muốn minh văn đạo phù trên người Dương Bách Xuyên.
Nhưng bây giờ hắn ta lại cứu nàng.
Đương nhiên quần áo trên người nàng bị Dương Bách Xuyên đốt cháy cũng là vì cứu nàng, bị hắn nhìn hết sạch.
Có một bí mật giấu ở trong lòng Cảnh Xán vẫn chưa nói ra, lúc Cảnh Xán muốn nói cho Dương Bách Xuyên biết, người đầu tiên nhìn thấy dung mạo của nàng sẽ phải cưới nàng.
Đang định lên tiếng, Cảnh Xán nhìn thấy có một luồng sáng bắn tới.
“Cẩn thận ~”
Mặc dù cơ thể suy yếu nhưng vẫn cắn răng đẩy hắn một cái.
“Phụt ~”
Cảnh Xán phun ra một ngụm máu.
Dương Bách Xuyên bị Cảnh Xán đẩy ra xa ba mét, hắn quay đầu nhìn thấy Cảnh Xán ngã vào trong vũng máu.
Phương Tĩnh Thiên mang theo nụ cười nham hiểm xuất hiện sau lưng Cảnh Xán.